Đêm sâu lòng man mác buồn,
sầu vương mắt ướt, lệ rớt cho đời.
Hồn bâng khuâng nhớ, mắt môi người xưa thoáng đây.
Em đi rồi còn chi nữa đâu
Hết yêu rồi mặn môi đắng chát
Trong mưa bay người đâu có hay
Thôi đành tìn mãi long đong
Nghĩa tình một thoáng dư âm
Đừng đừng khóc chi người
Đừng đừng tiếc làm chi
Tình giờ đã lỡ làng
Khóc làm gì, chỉ thêm day dứt
Chiều nay có ai lẻ loi
Tình duyên vỡ nát, buồn ơi là buồn
Dầm mưa ướt vai
Cành buông liễu rũ, về ngay dưới mơ
Chiều qua lấm lem, ướt đôi bờ mi
Người yêu dẫu hỡi, tình ta tha thiết đắm say
Tựa như sóng vỗ, ngày đêm hát ru
Với nồng nàn, tình đầu chưa chan
Ngỡ trăng vàng, kề bên gối chăn
Đôi mắt em, thấy sao buồn hiu
Đôi mắt em, như đang hờn dỗi
Sao không nói, nói ra một lời
Lặng thinh thế ôi, cho câu thơ thêm vật vờ
Em ơi phải chăng, mình yêu kiếp nào
Vừa tia mắt trao, tình đến rất nhanh
Anh đã biết rằng, là trời xui khiến
Cho anh gặp em, cho em gặp anh
Cho mình được yêu
Tàn đông ai chờ ai
Nghe giá lạnh nơi này
Đường xa sao còn đi
Tìm hoài cánh thiên di.
Tình khúc mây ngàn, yêu nhau đắm đuối
Che chở vai gầy, che chở vai gầy
Gần thêm giây phút, tìm đến với bờ môi. Nồng say
Viết những chuyện đã qua
Với những lời tình ca
Bâng khuâng với khung trời ấy
Tôi đi tìm hương đời