Ngày nào còn đó còn thấy nụ cười
Còn gối tay chung
Khoảng trời ngày đó mộng mơ ôi đến lạ thường
Nồng nàn tình thơ say đắm con tim
Hòa với dấu yêu
Mặt trời khuất xa, bóng đêm vây chập chùng
Rì rào sóng biển chợt nhớ thương vô cùng
Trăng nhấp nhô, trời đầy ánh sao
Đời không có nhau muôn trùng tiếc nuối
Lắng nghe côn trùng nỉ non trong đêm trường
Một làm khói sương, ôi tình còn thương
Phiên khúc:
Bến bờ hoang vu
Sương rơi mịt mù
Bầu trời âm u
Heo hắt trăng thu
Em giờ nơi đâu
Thao thức canh thâu
Ảm đạm một màu
Miên man nỗi sầu
Một nửa mùa Đông, lang thang bên đời phong trần
Và nửa mùa Đông, bơ vơ hồng nhan giông tố
Ước mơ chung đường, để xóa tan u buồn
Giá băng cuộc đời, từ lâu ngăn lối vào trái tim
Ừ thôi thì người cứ đi
Sá gì chút nắng vàng khi cuối ngày
Sá gì chút gió lắt lay
Phút giây ly biệt kéo dài buồn thôi!
Người theo những áng mây trôi
Sợ mai bên lở bên bồi ngóng trông
Võ vàng vạt nắng triền sông
Bờ lau trắng lạnh càng mông mênh buồn
Tôi vẫn chờ em đến cuối cuộc đời
Tôi vẫn chờ em một thoáng xuân xanh
Mưa không còn rời
Chiều vàng buông áng mây trôi
Người tình tôi đã xa xôi
Hạ chớm sang
Rêu lặng thầm nhỏ nhoi. Ướm mình trên tảng đá
Đêm ngày phơi trăng gió. Đợi sóng về xanh xao
Đá nằm đắp rong rêu. Làm nên hồn tỉnh mịch
Cho nhân gian được mất.Một màu xanh vô ưu
Sóng bạc đầu xô nhau. Rì rầm òa bờ đá
Thương mảnh rêu tan vỡ. Bởi bước chân vô thường
Tiếc không em tuổi xuân qua rồi
Nhớ không em phấn son ngày nào
Rồi ai biết cuộc đời em nữa
Thế gian này phận đời hắt hiu.
Một chút gì để cho em nói là tôi yêu em
Để cho tôi biết là em yêu tôi
Để cho em nghĩ là tôi yêu em hay không?
Dẫu tình ta tựa cơn gió thoảng
Dẫu tình của ta sầu thương bẽ bàng
Dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em
Dù sao chăng nữa tôi mãi thương em
Lắng nghe chiều xuống
Chốn xa lạnh lẽo
Lạc loài hàng me
Ngậm ngùi bàn chân
Như đã chia đôi, yêu dấu chia phôi
Bước đi thờ ơ.