Ngày xưa em về, ngõ hồn ngây thơ
Anh chợt ngẩn ngơ, trách ai hững hờ
Mùa thu gió hát, lá vàng lả lơi
Bên nhau thề nguyện, tình chết thu tàn
Khi tôi đến, cuộc đời đã đến
Khi tôi hát, con đồi cũng hát
Khi tôi nhìn em, mọi vật ngủ mơ, và em ngủ mơ
Mai đây về cố xứ chiều lên mấy hàng cau
Hoa rơi vườn hương mật gió ngừng lại bên cầu
Sau bao mùa nắng mưa nhớ thương còn cho nhau
Rưng rưng mùa trăng cũ rụng trăm nhánh bạc đầu.
Đường về hôm nay mình tôi
Lạnh lùng một chiếc lá rơi
Bước chân cô đơn chiều vắng
Bâng khuâng chiều nay tôi buồn
Anh cứ đợi những ngày mưa bất chợt, như buổi chiều em đến
Ánh mắt em long lanh và nụ cười quá đỗi thơ ngây
Chẳng tìm được hôm nay cái dịu dàng trong đôi mắt ấy
Thuở mưa ướt tóc, bờ vai run rẩy
Kỷ niệm bây giờ gửi lại mái hiên xưa.
Những ngày mưa cứ vô tình đến vội
Những ngày mưa đã trở thành huyền thoại
Mưa qua rồi còn ướt sũng trái tim.
Yêu để nhớ cho nhau để tiếc thương nhiều trong tình đầu
Xin hàn gắn thương đau đừng thấy xa nhau quên tình sâu
Ai còn nhớ chưa quên thì vẫn u buồn theo ngày tháng
Và người vô tình hơn chắc đâu xa rồi mà còn thương
Hãy đốt đi những dòng thư cũ
Hãy xóa đi những lời ân tình
Ôi trái tim hằn những dấu yêu
Như vết roi làm đau đớn nhiều.
Gió đưa xuân về
Mưa tràn sân vắng
Ơi em vạt nắng
Trốn vào cơn mê.
Thị trấn mùa thu chưa em
Cho anh về đường cũ lang thang
Gọi những màu trăng đa mang
In bóng hình ai lầu khuya vắng
Hạnh phúc như đôi chim uyên tung bay ngập trời nắng ấm
Hạnh phúc như sương ban mai long lanh đậu cành lá thắm
Tình yêu một thoáng lên ngôi, nhẹ nhàng như áng mây trôi
Dịu dàng như ánh trăng soi êm êm thương yêu dâng trong hồn tôi.