Buồn đến bao giờ
Nhạc sầu hoen ý thơ
Tìm ai trong giấc mơ
Nhắc tên ai gợi nhớ
Xót xa hồn thẫn thờ.
Lặng nhìn mưa rơi giọt buồn chơi vơi
Và dòng thời gian cứ mãi cuốn trôi
Đường đời muôn lối chập chùng bóng tối
Và niềm hạnh phúc quá xa vời.
Người nằm co như loài thú khi mùa đông về
Người nằm yên không kêu than buốt xương da mình
Từng tiếng người nhiều tiếng người gọi hoài giữa đêm
Vết lăn, vết lăn trầm
Hằn trên phiến đá nâu thêm ưu phiền
Như có lần chim muông hằn dấu chân
Người đi phiêu du từ đó không thấy về quê nhà
Rộng đôi cánh tay chờ mong
Người chợt nhớ mình như đá.
Hà ha ha há ha ha hà, con ngủ, ngủ đi con
Đứa con của mẹ da vàng ru con ru đạn nhuộm hồng vết thương
Hai mươi năm đàn con đi lính đi rồi không về
Đứa con da vàng của mẹ Ngủ đi con
Trời còn làm mưa mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn em mang em mang
Đi về giáo đường ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai đóa hoa hồng cài lên tóc mây
Ôi đường phố dài lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em nồng nàn ru em nồng nàn.
Đàn bò vào thành phố, đêm buồn vắng buồn hơn
Đàn bò vào thành phố, không còn ai hỏi thăm
Đàn bò tìm dòng sông, nhưng dòng nước cạn khô
Đàn bò bỗng thấy buồn, bỗng thấy buồn
Rồi một hôm đứng mơ mây ngàn
Đại bác đêm đêm dội về thành phố
Người phu quét đường dừng chổi đứng nghe
Đại bác qua đây đánh thức mẹ dậy
Đại bác qua đây con thơ buồn tủi
Nửa đêm sáng chói hỏa châu trên núi
Hôm nay thức dậy không còn thấy mặt trời không còn thấy loài người
Vây phủ quanh đời nói tiếng yêu thương.
Hôm nay thức dậy không còn thấy mặt trời không còn thấy một người
Hơi thở ru đời như gió ru mây.
Chìm dưới cơn mưa và chìm dưới đêm khuya
Trời đất bao la còn chìm đắm trong ta
Hạt cát ngu ngơ nằm chìm dưới chân đi
Bờ bến thiên thu nằm chìm dưới hư vô