Người nô lệ da vàng ngủ quên
Ngủ quên trong căn nhà nhỏ
Đèn thắp thì mờ
Ngủ quên, quên đã bao năm
Ngủ quên không thấy quê hương
Bao giờ đập tan gông cùm
Xiềng xích vô hình trói buộc dân ta
Bao giờ đập tan gông cùm
Xiềng xích vô hình trói buộc tự do
Một ngày mùa đông một người Việt Nam
Ra bên dòng sông nhớ về cội nguồn
Nhớ về đoạn đường từ đó ra đi
Nhớ về biển rộng thuyền ghe lướt sóng
Nhớ về nghìn trùng nòi giống của chim
Người đi quanh thân thể của người
Một trăm năm như tiếng thở dài
Ngày vinh quang hay tháng ngậm ngùi
Ngày âu lo theo tóc mọc dài
Làm con sông cho tháng ngày trôi
Chờ cây non trên núi đầu thai
Trong từng giọng nói có màu tàn phai.
Bống không là Bống Bống ở nơi nào
Bống không là Bống không ở trong ao
Bống nhảy lên bờ Bống đi chơi phố
Nắng vàng ủng hộ cho Bống căn nhà.
Mặt trời mặt trời đã lên
Một ngày, một ngày đã qua rồi
Từng vùng, từng vùng lá xanh
Rộn ràng, rộn ràng tiếng cười nói
Soạn theo phần trình bày của ca sĩ Khánh Ly
1 Người con gái Việt Nam da vàng
Yêu quê hương như yêu đồng lúa chín
Người con gái Việt Nam da vàng
Yêu quê hương nước mắt lưng ròng.
Hãy cứ vui chơi cuộc đời
Đừng cuồng điên mơ trăm năm sau
Còn đây em ngọt ngào
Đứng bên ngày yêu dấu
Nhìn mây trôi đang tìm về níu cao
Thu vừa tàn trong gió
Cho đông níu bước theo sang
Anh có nhớ mùa đông xưa
Đã từng trao em ước mơ
Nhớ lần anh không đến
Cho ai lóng lánh mi sầu
Sao em cứ mãi là chờ mong
Sao em cứ mãi là hoài trông.
Em về đây nhé cho mùa xuân tươi thắm
Em về đây nhé cho tình thêm say đắm
Còn chờ gì ngày tháng sẽ qua mau
Chuyện hẹn hò một thuở với trăng sao dở dang