Cho tôi một cốc mùa Thu
Một cốc gió, một cốc trời, cốc nắng thu
Cho tôi một cốc mùa Thu
Một Tây Hồ, sóng sánh, một chiều êm.
Ngày yêu xưa còn nhớ không em
Tình yêu ấy bóng mây qua thềm
Như giấc mơ về trong kỷ niệm
Như cơn mê về thao thức trong đêm.
Cơn gió đông làm mưa lấm lem
Soi bước chân chiều qua lãng du
Nghe trái tim, hờn tủi cho mây ngàn
Ngồi đếm những hạt mưa
Dẫu đơn côi tơ còn rối.
Từ mắt trao say về em mất rồi
Đóa hoa hồng lời âu yếm gửi trao tặng em
Màu mắt ấy như là quen kể từ trước
Đã âm thầm từ khúc hát nào
Ta đã say hồn mình ngây ngất
Giàu sang có nghĩa chi đâu hỡi người
Tiền cũng chỉ là tờ giấy mà thôi
Cuộc đời người tựa áng mây trôi
Hợp lại rồi cũng sẽ tan thôi
Gió sẽ cuốn đi về miền tăm tối
Chiều Hội An mái ngói âm dương gợn bóng thời gian
Nghe những trăm năm thầm thào trên rêu xanh
Rêu mờ phố cổ áo trắng em bay đùa vờn trong gió.
Vàng bước chân ai nhuộn chiều thu vắng
Làn gió heo may dạt dào mênh mang
Ngày đón đưa em về đây
Làn mắt môi cay tình say
Nắng chiều dài ai có hay
Đêm nhớ em nằm không ngủ được
Tại vì yêu nhiều cõi nhớ mênh mông
Tại mưa hay là tại gió để rồi từng chiều hẹn hò
Người về thao thức cả đêm.
Gửi lại em tình xưa yêu dấu, dịu dàng
Gửi lại anh lời tình trăn trối muộn màng
Dù thời gian dần phai như lá thu vàng
Chút ánh sáng níu vệt nắng loang
Vuốt bờ tóc ngoan, những chiều bước hoang