Chút hoang vắng chút nhạt nhòa lẻ loi
Nghe hồn say lắng nghe hồn khóc minh quên nhớ nhau
Trang nhật ký màu đã cũ đâu còn xem
Thu rụng rơi đảo điên tơ manh
Dấu yêu ơi vừa là dĩ vãng
Em nhớ về những tháng ngày xa xưa
Thầm hờn trách những cơn mưa bất chợt
Nắng chưa đủ ấm cho cuộc tình mình
Gió hờ hững từng đợt lá thu rơi
Nắng vàng sân trường ngập ngừng ngàn phượng rơi!
Buổi học cuối cùng rồi chia tay nhau nhé!
Thời gian thoáng qua nhẹ nhàng
Mình xa cách nhau vội vàng
Long lanh giọt buồn lòng vấn vương những kỷ niệm yêu dấu!
Mai tôi đi, chắc phố không còn buồn,
phố không còn phiền muộn như những ngày còn có tôi.
Mai tôi đi, chắc Em không còn buồn,
Em không còn giận hờn như những ngày còn có tôi
Cuộc tình nào khi vừa hấp hối
Cũng hoang mang cơn mộng rã rời
Thấy hương thơm, đong đầy chén đắng
Giọt mưa rơi như lời trối trăn.
Đã mười năm rồi, mỗi độ ngắm thu sang
Tâm hồn cô quạnh, gót mòn bước lang thang
Khối tình phai tàn, trời sao nỡ bắt vương mang
Duyên phận bẽ bàng, lệ rơi ướt đẫm chứa chan.
Em có nhớ mùa thu vàng lá đổ
Người tìm về lối cũ yêu xưa
Con phố vắng cơn mưa chiều buốt lạnh
Thấm vai gầy tà áo lộng mưa xa
Một hạt bụi, lời nguyện cầu
Cuối giáo đường bơ vơ
Cơn gió xác xơ hao gầy
Ráng chiều cuối chân mây
Ta đếm từng chiếc lá
Cuối phố hoàng hôn lặng lẽ rơi
Vô ngôn mười ngón tay lạnh giá
Gió ở nơi nào tự biển khơi
Hỏi lòng mình có mơ ước gì không?
Giản dị thôi, bình an qua ngày sống
Một chút yên vui, nếm đời đầy hoa mộng
Rồi ngày kia như chiếc lá lìa cành