Một mình ta ngồi đây với đời
Có chợt khi mơ về nỗi nhớ
Cuộc tình nào dẫu có phôi pha
Vẫn còn đây một kiếp bôn ba
Ru em một vầng trăng khuyết
Lênh đênh bên đời bến tịch liêu
Ru ta mối tình si dại
Mê người gầy rạc giấc thương yêu
Ta biết em một chiều đông giá
Mưa bay nhiều xóm vắng quạnh hiu
Thoáng hoàng hôn ôm cơn gió lạ
Đêm u buồn ngại bán cô đơn.
Đời ai cũng có, có một chuyến đi xa.
Tựa như cơn gió, cuốn theo lá rơi thu buồn.
Ôi tiếc thương, sao cứ nặng vương.
Theo khói hương một thoáng trần gian.
Về cõi hư vô một kiếp nhân sinh xa vắng.
Kỷ niệm ấy hôm nay xa rồi
Thời gian cuốn như dòng nước trôi
Còn đâu những giây phút bên nhau
Nhìn trăng lên trong những đêm thâu
Gửi tâm tư cho mây cùng gió.
Chiều buồn lang thang theo lá vàng rơi
Đường về mênh mang theo bóng chiều trôi
Xa cách bao năm người ơi, Hỡi cánh chim bay về nơi
Kỷ {Dm] niệm đầy vơi thương nhớ
Sao không có em mây mù dường như sập tối
Sao không có em đêm đêm tôi về trời mưa đổ lối
Mưa đổ liên hồi mình tôi ngồi đó còn mong ngóng chờ ai
Bánh xe quay nhanh nhanh
Chiếc thân xe rung rinh
Chìm trong làn cát trắng
Xe nhịp nhàng quay bánh lướt
Hình xe mờ khuất trong mênh mông.
Cô đơn cô đơn nỗi đau cõi đời lạc lõng như vô tình,
Sao quên đi những tháng năm êm đềm hạnh phúc trong tầm tay,
Tha phương xa trong cố hương tiếng còi tàu xé tan cõi lòng,
Xót xa khi mảnh đời về đâu đêm tối.
Mong manh mong manh khói sương vẫn là ngọn gió hay vô tình,
Mơ xa xôi trong giấc mơ bỗng người chợt đến ta nào hay,
Đôi khi nghe bao xót xa tiếc thời gian đã trôi quá mau,
Hãy quên đi ngày xưa chợt bỗng tỉnh giữa cơn mơ.
Anh không còn thương thì hãy nói ra một lời,
Đừng để trong tim bao đêm ngày em nhung nhớ,
Đừng để đôi ta níu kéo nhau cho thêm buồn,
Khi đã không yêu anh hãy nói ra một lời.
Bao đêm nằm mơ giật mình biết anh không còn,
Giọt nước mắt rơi ai có nào đâu hay biết,
Từng khoé mi cay cho vơi bớt bao đau buồn,
Dù biết đã yêu nhận lấy khổ đau thật nhiều.