Bóng Nhỏ Đà Lạt

Đà Lạt ơi, ta say cơn gió lạnh,
Say tình xanh, có hoa bướm bên đồi,
Có áng mây trôi trên Hồ Xuân Hương,
Cam Ly dạo bước cứ ngỡ là thiên đường.

Đèo Prenn mờ sương, nhấp nhô những đồi thông,
Lá reo vi vu gió gọi mây ngàn,
Có làn sương mù bay thật thấp,
Có người lữ khách một chiều vấn vương.

Hát Cho Người Tình Phụ 2

Trên ngọn đồi nhỏ một chiều khi đông sang,
Tay ôm đàn người hát bài hát nào mênh mang,
Trên ngọn đồi nhỏ ta nghe tiếng gió buồn,
Tình tự với ngàn thông cho lòng thấy bâng khuâng.

Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Em

Thành phố này thành phố mưa bay,
Như mãi mãi mùa thu trong sương mù,
Đường em về đường ướt mưa rơi,
Như nước mắt người đi qua cuộc đời.

Còn hy vọng sau áng mây đen,
Còn hy vọng hãy cố vươn lên,
Rồi một ngày dịp may sẽ đến,
Anh ơi đừng quên.

Giã Từ Dĩ Vãng

Cô đơn cô đơn nỗi đau cõi đời lạc lõng như vô tình,
Sao quên đi những tháng năm êm đềm hạnh phúc trong tầm tay,
Tha phương xa trong cố hương tiếng còi tàu xé tan cõi lòng,
Xót xa khi mảnh đời về đâu đêm tối.

Mong manh mong manh khói sương vẫn là ngọn gió hay vô tình,
Mơ xa xôi trong giấc mơ bỗng người chợt đến ta nào hay,
Đôi khi nghe bao xót xa tiếc thời gian đã trôi quá mau,
Hãy quên đi ngày xưa chợt bỗng tỉnh giữa cơn mơ.

Từ Độ Ánh Trăng Tan

Buồn như áo em hôm nào ướt mưa đêm,
Sầu như dáng em nhẹ gót bước qua thềm,
Buồn như tóc em trên đường phố mưa đêm,
Sầu như mắt em làm rét mướt tình yêu.

Thôi mình lỡ mất nhau rồi,
Nát đi hy vọng ban đầu,
Sao nụ cười tươi thắm,
Ngày em bỏ tôi đi lấy chồng.

Tôi trở về Half Moon Bay,
Đếm từng con sóng biển,
Đêm từng nỗi ưu phiền,
Lòng buồn như sương mù,
Từ độ ánh trăng tan.

Bài Không Tên Số 7

Một làn khói trắng ru đời vào quên lãng,
Nắng sầu thành hơi ấm hơ dịu tình đau,
Ngày tàn im lắng yêu người làn tóc trắng,
Tâm sự rồi đêm đắng như lệ giờ biết nhau.

Biết Mẹ Muốn Dâu

Một vườn cây trái trong xanh,
Mời em mời em cùng anh ghé lại một lần,
Quê mình có đò có sông,
Quê mình có gò có bông,
Chớ mời em về thăm chốn này miền Tây.
(Ớ về miền Tây, ớ về miền Tây)

Một mùa lúa chín rung rinh,
Dìu em dìu em là ra cánh ruộng làng mình,
Lúa cười lúa nói cùng em,
Nơi này ngày mùa lấm lem,
Còn em là em không ngại nhọc nhằn.
(Ớ hò hò zô, ớ hò hò zô, ớ hò hò zô)

Tình Cây Và Gió (Băng Nhi)

Đời anh là gió, gió bay muôn phương trời,
Đời em là cây đứng im chờ gió đến,
Rồi một hôm nao, vô tình gió lướt qua,
Làm cây rung động cây âm thầm thương gió từ đây.

Ngày cuối thu nắng vàng vương khắp nẽo,
Gió khỏe thì thầm gió nói gió yêu cây,
Vậy là từ đây gió bên cây mỗi ngày,
Làm cây ôm mộng chỉ trao tình cho gió mà thôi.

Đời (Băng Nhi)

Sống trên đời, người thương kẻ ghét,
Biết thế nào, cho vừa lòng người ơi,
Kiếp người, sống chết nay mai,
Hận thù ganh ghét, đố kị làm chi.

Bước ra đời, đừng làm cao mình quá,
Bởi xã hội, còn lắm người cao hơn,
Nhân từ nhận nghĩa người thương,
Đừng vì giàu có ,mà khinh khi người nghèo.

Tình Bay Như Lá Thu

Tình theo cơn gió mơ màng,
Tình bay như lá thu vàng,
Bay cuốn đi những hẹn hò đã phai tàn.

Ta ngồi đây đếm lá thu rơi,
Sương chiều thêm rét mướt hồn côi,
Mây chiều như lơ đãng buồn trôi,
Khóc than chi khi tình đã mãi chia phôi.