Như Giấc Chiêm Bao (Lam Phương)

Em ơi, còn những gì ngoài một đời chia ly,
Cuộc tình vừa ra đi bằng con tim sầu úa,
Bằng ngày tháng buồn tênh,
Đêm đêm ôm kỷ niệm trong giọt sầu lênh đênh.

Cuộc đời có là bao từ khi ta bước vào,
Tình đã lắm khổ đau tình như cơn mưa rào,
Mình vẫn đến tìm nhau tình chưa vui đã vội bỏ nhau.

Nỗi Đau Từ Đấy

Hai mươi năm rồi em còn xa tôi,
Chơi vơi trong đời lòng sầu chưa nguôi,
Bâng khuâng mây trời về qua phố xưa,
Chiều nao ta bước chung đôi,
Tình yêu mình dâng kín lối.

Hai mươi năm rồi em còn yêu tôi,
Bên kia khung trời nhạc còn buông lơi,
Nơi đây bây giờ ngồi nghe lá rơi,
Mùa thu mưa mãi không thôi,
Giọt lệ cho tình người.

Ngàn Lần Xin Lỗi Em

Xin lỗi em nhiều vì đời không như là mơ,
Tình mình không như vầng thơ để em buồn rồi em thẩn thờ,
Mơ chi tình duyên khi tâm hồn không chung lối,
Đành thôi em hỡi, tình duyên đã lỡ trách chi đời không chung đôi.

Gặp Lại Người Xưa

Tình cờ gặp nhau bao năm đời cách biệt ngược xuôi,
Thời gian làm bạc tóc phong sương,
Em về với chồng có trọn vui không.

Gặp lại người xưa miên man lòng nhớ chuyện ngày qua,
Tình yêu đầu là giấc mơ hoa,
Hoa rồi chóng tàn mộng đẹp vụt tan.

Tình Vọng Đêm Mưa

Người tìm người trong đêm mưa,
Người tình về trong đêm mơ,
Mưa rơi rơi từng giọt buồn,
Phiêu linh như cuộc đời mình,
Nên tay buông rời cuộc tình.

Ngày tình còn xanh em ơi,
Ôm trọn vòng tay đôi mươi,
Môi nồng khao khát đợi chờ,
Đêm dài nào biết hững hờ,
Đôi mình ngày ấy trong mơ.

Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng

Rằng xưa có gã từ quan,
Lên non tìm động hoa vàng nhớ nhau,
Thôi thì thôi đừng ngại mưa mau,
Đưa nhau ra tới bên cầu nước xuôi,
Sông này đây chảy một dòng thôi,
Mây đầu sông thẫm tóc người cuối sông.

Nhớ xưa em chưa theo chồng,
Mùa Xuân may áo áo hồng đào rơi,
Mùa Thu em mặc áo da trời,
Sang Đông lại khoác lên người áo hoa.

Phận Má Hồng (Y Vân)

Trời làm phong ba đến tận bao giờ,
Để cành hoa tan nát dưới trời mưa,
Đôi chân lê bước thương đau,
Đi trong giá buốt canh thâu,
Phận má hồng nặng gánh ưu sầu.

Một lần ra đi xót xa vô vàng,
Đời đầy chông gai biết đâu niềm thương,
Ôi bao nhiêu nỗi oan khiên,
Mang trên thân gái cô đơn,
Phận má hồng một kiếp truân chuyên.

Dáng Xưa Về Đâu

Chiều qua phố vắng bước chân não nề,
Dường như ta mãi đắm trong cơn mê,
Mùa thu năm ấy lá rơi trong hồn,
Tiếng hát em u buồn cho đời xa vắng nhau hơn.

Lạc loài năm tháng sống nơi xứ lạ,
Từng mùa đông giá, đón chân em qua,
Rồi thời gian đến những cơn cuồng điên,
Những xót xa triền miên, đời đã vắng câu hồn nhiên.

Mắt Biếc (Ngô Thụy Miên)

Nhớ tới năm xưa bên nhau,
Bước trong chiều mưa phím ru nhẹ đưa,
Bến cũ đam mê say xưa,
Lá thu còn rơi người xa vắng người.

Mắt biếc năm xưa nay đâu,
Cánh sao còn đây tóc mây nào bay,
Phố vắng mênh mang mưa rơi,
Ước mơ nào nguôi tình đã phai rồi.

Kỷ Vật Cho Em

Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại,
Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về,
Anh trở lại có thể bằng chiến thắng Plei- me,
Hay Đức Cơ, Đồng Xoài, Bình Giã,
Anh trở về anh trở về hàng cây nghiêng ngả,
Anh trở về, có khi là một chiếc vòng hoa,
Anh trở về bằng khúc hoan ca,
Trên trực thăng vang trời thanh vắng.