Sao không có em mây mù dường như sập tối
Sao không có em đêm đêm tôi về trời mưa đổ lối
Mưa đổ liên hồi mình tôi ngồi đó còn mong ngóng chờ ai
1 Ta khóc phận người trên đôi tay buông
Như lá vàng rơi nghiêng mùa bất tận
Ta khóc phận người trầm luân trong ánh mắt
Ta khóc phận đời trên đôi vai run
INTRO:
Bánh xe quay nhanh nhanh
Chiếc thân xe rung rinh
Chìm trong làn cát trắng
Xe nhịp nhàng quay bánh lướt
Hình xe mờ khuất trong mênh mông.
Anh không còn thương thì hãy nói ra một lời,
Đừng để trong tim bao đêm ngày em nhung nhớ,
Đừng để đôi ta níu kéo nhau cho thêm buồn,
Khi đã không yêu anh hãy nói ra một lời.
Bao đêm nằm mơ giật mình biết anh không còn,
Giọt nước mắt rơi ai có nào đâu hay biết,
Từng khoé mi cay cho vơi bớt bao đau buồn,
Dù biết đã yêu nhận lấy khổ đau thật nhiều.
Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ,
Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ,
Ôm nghiêng tập vở, tóc dài tà áo vờn bay.
Em đi dịu dàng, bờ vai em nhỏ,
Chim non lề đường, nằm im dấu mỏ,
Anh theo Ngọ về gót giầy lặng lẽ đường quê.
Đà Lạt ơi, ta say cơn gió lạnh,
Say tình xanh, có hoa bướm bên đồi,
Có áng mây trôi trên Hồ Xuân Hương,
Cam Ly dạo bước cứ ngỡ là thiên đường.
Đèo Prenn mờ sương, nhấp nhô những đồi thông,
Lá reo vi vu gió gọi mây ngàn,
Có làn sương mù bay thật thấp,
Có người lữ khách một chiều vấn vương.
Trên ngọn đồi nhỏ một chiều khi đông sang,
Tay ôm đàn người hát bài hát nào mênh mang,
Trên ngọn đồi nhỏ ta nghe tiếng gió buồn,
Tình tự với ngàn thông cho lòng thấy bâng khuâng.
Thành phố này thành phố mưa bay,
Như mãi mãi mùa thu trong sương mù,
Đường em về đường ướt mưa rơi,
Như nước mắt người đi qua cuộc đời.
Còn hy vọng sau áng mây đen,
Còn hy vọng hãy cố vươn lên,
Rồi một ngày dịp may sẽ đến,
Anh ơi đừng quên.
Cô đơn cô đơn nỗi đau cõi đời lạc lõng như vô tình,
Sao quên đi những tháng năm êm đềm hạnh phúc trong tầm tay,
Tha phương xa trong cố hương tiếng còi tàu xé tan cõi lòng,
Xót xa khi mảnh đời về đâu đêm tối.
Mong manh mong manh khói sương vẫn là ngọn gió hay vô tình,
Mơ xa xôi trong giấc mơ bỗng người chợt đến ta nào hay,
Đôi khi nghe bao xót xa tiếc thời gian đã trôi quá mau,
Hãy quên đi ngày xưa chợt bỗng tỉnh giữa cơn mơ.