Quấn quít vân vê tà áo,
Run run đôi môi mở chào,
Tiếng nói thơ dại ngày ấy,
Bây giờ mộng đời bay cao.
Góp hết tương lai vào tiếng,
Yêu thương trao em một đời,
Hãy sắt se đợi ngày tới,
Mai rồi ngọt bùi sẽ chia.
Quấn quít vân vê tà áo,
Run run đôi môi mở chào,
Tiếng nói thơ dại ngày ấy,
Bây giờ mộng đời bay cao.
Góp hết tương lai vào tiếng,
Yêu thương trao em một đời,
Hãy sắt se đợi ngày tới,
Mai rồi ngọt bùi sẽ chia.
Người đã đi rồi đá buồn không,
Tình đã tan rồi đá đau không,
Mình đá u hoài mối tình câm,
Mình đá trơ trọi theo ngàn năm.
Hỏi nắng có còn phai tàn thu,
Hỏi gió có gào, khóc hay ru,
Hỏi đến mây ngàn có còn bay,
Hỏi đá có còn nhớ đến đêm ngày.
Rằng xưa có gã từ quan,
Lên non tìm động hoa vàng nhớ nhau,
Thôi thì thôi đừng ngại mưa mau,
Đưa nhau ra tới bên cầu nước xuôi,
Sông này đây chảy một dòng thôi,
Mây đầu sông thẫm tóc người cuối sông.
Nhớ xưa em chưa theo chồng,
Mùa Xuân may áo áo hồng đào rơi,
Mùa Thu em mặc áo da trời,
Sang Đông lại khoác lên người áo hoa.
Trời làm phong ba đến tận bao giờ,
Để cành hoa tan nát dưới trời mưa,
Đôi chân lê bước thương đau,
Đi trong giá buốt canh thâu,
Phận má hồng nặng gánh ưu sầu.
Một lần ra đi xót xa vô vàng,
Đời đầy chông gai biết đâu niềm thương,
Ôi bao nhiêu nỗi oan khiên,
Mang trên thân gái cô đơn,
Phận má hồng một kiếp truân chuyên.
Chiều qua phố vắng bước chân não nề,
Dường như ta mãi đắm trong cơn mê,
Mùa thu năm ấy lá rơi trong hồn,
Tiếng hát em u buồn cho đời xa vắng nhau hơn.
Lạc loài năm tháng sống nơi xứ lạ,
Từng mùa đông giá, đón chân em qua,
Rồi thời gian đến những cơn cuồng điên,
Những xót xa triền miên, đời đã vắng câu hồn nhiên.
Nhớ tới năm xưa bên nhau,
Bước trong chiều mưa phím ru nhẹ đưa,
Bến cũ đam mê say xưa,
Lá thu còn rơi người xa vắng người.
Mắt biếc năm xưa nay đâu,
Cánh sao còn đây tóc mây nào bay,
Phố vắng mênh mang mưa rơi,
Ước mơ nào nguôi tình đã phai rồi.
Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại,
Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về,
Anh trở lại có thể bằng chiến thắng Plei- me,
Hay Đức Cơ, Đồng Xoài, Bình Giã,
Anh trở về anh trở về hàng cây nghiêng ngả,
Anh trở về, có khi là một chiếc vòng hoa,
Anh trở về bằng khúc hoan ca,
Trên trực thăng vang trời thanh vắng.
Giờ đây, ta đã xa nhau rồi,
Trách ai vô tình quên hết những lời ngày xưa, có hiểu cho lòng em,
Bạc bẽo đời em khi giờ đây đắng cay muôn phần,
Trách than phận mình mang kiếp con tằm nhả tơ với sân khấu, màn nhung.
Nặng nghiệp cầm ca khi tình ta phải xa nhau rồi,
Ai đã quên mình sao cớ ta còn thương, theo duyên mới người ơi!,
Chiều nhìn xa xa, em thầm mong bóng anh quay về,
Tiếng ca ân tình, em mãi không hề nhạt phai khi anh đã đổi thay.
Hạnh phúc như đôi chim uyên tung bay ngập trời nắng ấm,
Hạnh phúc như sương ban mai long lanh đậu cành lá thắm.
Tình yêu một thoáng lên ngôi, nhẹ nhàng như áng mây trôi,
Dịu dàng như ánh trăng soi êm êm thương yêu dâng trong hồn tôi.
Có những dòng sông không trở về đâu,
Thất thoáng buồm nâu từ nơi sương khói,
Có những chiều vàng, chếnh choáng bè bạn,
Ký ức tuổi thơ, êm đềm mộng mơ.
Có những dòng sông chảy ngược vào tôi,
Thấp thoáng làn hương gợi bao nhung nhớ,
Đếm những chiều vàng, sóng sánh dịu dàng,
Nhớ mối tình thơ, đâu rồi mộng mơ.