Ốc Đắng Buồn Ai

Ốc đắng buồn ai mà sao khóc thương một mình,
Ốc đắng chờ ai sao ra bên đợi ngó mong,
Mà bò dọc bò ngang bởi ai đành tâm phũ phàng,
Ốc đắng lỡ làng, lỡ làng gãy nhịp cầu yêu.

Mới bước vào yêu mà sao vướng bao nỗi sầu,
Mới bước vào yêu sao mang khổ lụy bấy nhiêu,
Người ta quên ốc đắng bỏ quên cái câu ân tình,
Quên cái câu chung tình để mình ốc đắng quạnh hiu.

Tôi Với Trời Bơ Vơ

Đêm có tiếng thở dài,
Đêm có những ngậm ngùi,
Khu phố yên nằm,
Đôi bàn chân mỏi,
Trên lối về mưa bay.

Đêm anh hát một mình,
Ru em giấc mộng lành,
Xin những yên bình,
Cho loài chim nhỏ,
Cao vút trời thênh thang.

Sang Mùa

Em đi tìm giọt nắng nắng mãi đi hoang nhạt theo năm tháng,
Lang thang tìm đâu em hỡi dẫu biết mùa sang,
Còn trong quên lãng chơi vơi phím đàn.

Mùa rớt bên thềm mười ngón tay mềm,
Từng phím mơ màng gọi nắng hanh tàn trong vô tình miên man..
Ngày ấy đâu rồi ngập nắng bên đồi,
Ôm nắng trong tay tan theo men say nụ hôn ngây ngất,
Ngày ấy xa vời mờ khuất chân trời,
Buồn vui đong đếm mùa sang bao giờ.

Thơ Tình Của Núi

Bản em lưng chừng núi lưng chừng đèo,
Từng bậc thang lên xuống như cung đàn ngân dài.

Một lần đi tuần tra anh tới gặp em bên suối hát gì,
Mà rừng ban nở trắng xinh,
Cùng lặng nghe em hát những yêu thương cuộc đời.
Để lại bao thương nhớ trong lòng mình,
Một cô gái miền núi đã thắp ngọn lửa tình.

Lệ Úa (Huy Phương)

Giọt lệ này em dành cho ai,
Khi dòng sông chia hai lối rẽ,
Giọt lệ này xin dành cho anh,
Khóc người thương, khóc ai phụ mình,
Ru bên đời bằng mảnh tình sót xa,
Phút giây này dao động trong ta.

Bây giờ chỉ còn còn lại đây đôi dòng lệ úa,
Còn lại đây trong tiếng thở dài,
Còn lại đây với những đọa dày,
Khi em về đường tình rẽ đôi,
Hai phương trời giã biệt mù khơi.

Vu Lan Con Về Mẹ Ở Đâu

Năm tháng xa làng quê con đến nơi đô thành,
Nay con đã trở về tìm mẹ hiền chốn xưa nơi làng quê,
Hỡi ơi nát tan cõi lòng ngày trở lại không thấy bóng mẹ đâu.

Mẹ hiền nơi nào nơi nào mẹ hỡi,
Có nghe con khờ gọi từng tiếng xót xa,
Gió mưa xé tan cõi lòng Vu Lan về mẹ đã xa ngàn khơi,
Ai nỡ chia đôi đàng con phận nghèo giờ phải thêm mồ côi.

Mùa Thu Và Em (Phú Quang)

Khi những cơn mưa trắng mặt hồ,
Ta chìm trong tình em mùa thu dịu dàng,
Đêm dài dần trôi cùng ngàn khao khát,
Nghe mưa xa theo dài bước chân qua,
Nghe tình yêu thức dậy từ môi và mắt người.

Ở Trọ (Trịnh Công Sơn)

Con chim ở đậu cành tre,
Con cá ở trọ trong khe nước nguồn,
Cành tre … í … a,
Dòng sông … í … a,
Tôi nay ở trọ trần gian,
Trăm năm về chốn xa xăm cuối trời,
í … a … í … à … í … à … a.

Xưa kia ở đậu miền xa ,
Cơn gió ở trọ bao la đất trời,
Miền xa … í … a,
Trời đất … í … a,
Nhân gian về trọ nhiều nơi,
Bâng khuâng vì những đôi môi rất hồng,
í … a … í … à … í … à … a.

Lời Tỏ Tình Của Bão

Tôi chở em về một vùng trời lung linh mơ ước,
Đôi má em hồng cho nắng tắm bờ vai.
Tôi bước đi giữa rừng yêu ùa lên tiếng thở,
Gặt gió trăm năm ươm tiếng bão về gieo tình.

Trả Lại Anh (Lam Phương)

Trả lại cho em thành phố xa hoa,
Kỷ niệm nên thơ từ lúc anh qua,
Trả lại cho em lầu thương gác nhớ,
Đường dây nóng hẹn hò,
Của những đêm mộng mơ.

Trả lại cho em đường vắng đêm mưa,
Lời nồng trao nhau người đã quên chưa,
Lầu tình đang xây chìm trong bão tố,
Còn chi nữa mà chờ,
Để anh đi trọn kiếp bơ vơ.