Đà Lạt Chiều Mơ

Chiều ngân lên muôn tiếng thơ, tình yêu xưa về dưới cung tơ,
Chiều về trong nắng muôn phương, hỡi người em dễ thương,
Chiều lênh đênh em có hay, sầu riêng anh gởi đến trong mây,
Lời tình xưa đã trôi nhanh, mộng ước yên lành.

Bờ Môi Em (Minh Đức)

Bờ môi em ngàn lời ru êm,
Bờ môi em xôn xao nắng bên thềm,
Bờ môi em nụ cười rạng rỡ,
Bờ môi em.

Tình đam mê ngọt ngào trao nhau,
Bờ môi em chênh vênh cái hôn đầu,
Bờ môi em nhiều lần bật khóc,
Vụng về tôi.

Ngỡ Đâu Tình Đã Quên Mình

Khi em trông thấy anh cả địa cầu như vắng ngắt,
Khi em trông thấy anh cõi thiên đàng như trước mắt,
Con tim em bấy lâu ngỡ đâu tình đã quên mình,
Để rồi ngày hôm qua oán trách em.

Khi anh trông thấy em như ưu phiền run rẩy chết,
Khi anh trông thấy em lửa ngông cuồng thôi tắt hết,
Anh như con thú hoang biết run sợ trước cuộc đời,
Ngập ngừng lòng lo âu hát câu kinh lạy trời.

Uống Hết Đêm Này

Em ơi nếu mình không duyên nợ,
Thì đường tình thôi nhắc lại làm gì,
Chớ buồn cho lệ thấm hoen mi,
Chuyện ngày xưa như kỷ niệm buồn,
Đưa nhau một lần rồi đoạn cuối phân ly.

Anh đâu trách hờn cho duyên phận,
Vì nhiều mộng mơ nên vướng sợi buồn,
Gắng cười cho trọn tiếng yêu thương,
Rồi ngày mai mỗi đứa một đường,
Đêm cuối chưa tàn sao lệ vấn vương.

Men Say Tình Yêu

Đêm nay ta đến bên nhau,
Nhịp đôi chân bước xôn xao,
Men say ta nhắp ta vui,
Để quên đi ưu tư bao ngày tháng.

Ta say theo tiếng em ca,
Và những cung bậc thiết tha,
Chìm đắm trong điệu samba cha cha,
Này người yêu dấu hỡi.

Kiêu Sa Em Về Đâu

Trời cho em, con số kiêu sa nên tình em tựa mây khói,
Chớm vào yêu, người đưa tình đón, vây lấy đời em,
Bằng trò vui thế nhân, bướm ong đua tình, bên em em nào biết.

Rồi ngày kia, em gái kiêu sa lao thân vào những cuộc vui,
Ánh đèn buông, dập dìu em bước, vui với thâu đêm,
Đèn mầu theo khói bay, ngả nghiêng say tình, em quên đời em từ đây.

Tâm Sự Chàng Ca Sĩ

Tôi nói về đời tôi số phận ca sĩ sống trong màng nhung,
Khi ánh đèn vàng xanh long lanh sáng soi trên nét mặt tô màu,
Lời ca chất chứa trong tim niềm thương đau,
Nhiều đêm thức trắng suy tư từng canh thâu,
Nhiều đêm tiếng ca không mua được lòng người.

Nghe tiếng đàn hoà vang tâm hồn tôi thấy lân lân buồn buồn,
Em gái hỏi chàng ơi sao anh đắm say trong khúc nhạc ân tình,
Trời cho tiếng hát nên anh thường ngân nga,
Đời anh đang sống như con tằm nhả tơ,
Người yêu đã cho anh thấm ngọt mùi tình.

Rước Tình Về Với Quê Hương

Anh xin đưa em về, về quê hương yêu dấu,
Anh xin đưa em về về quê hương tuyệt trần,
Đèn trăng treo tuốt trên cao ánh sao như muôn ngọn nến,
Lập lòe đom đóm hoa đăng rước dâu em đi vào làng.

Em theo anh đi về, về quê hương ta sống,
Em theo anh đi về tình quê hương mặn nồng,
Đồng xanh như gái chưa con lúa non xôn xao chào đón,
Bầy chim nghệ sĩ khoe khoang thấy em đua nhau hoà đàn.

Hồng Nhan (Tuấn Quang)

Từ làng quê nghèo em lên chốn thành đô,
Ôm bao ánh đèn mờ tìm tương lai rạng rỡ,
Khói thuốc bay hoà vào từng điệu nhạc lên cao,
Khoác áo tươi màu hồng em đẹp tựa ngôi sao.

Người ôm em vào lòng, bao đam mê gọi mời,
Bên men say rã rời đâu có yêu người ơi,
Chỉ là bao cuộc vui tiền mua lấy thân em,
Khi đêm xuống ôi cuộc đời em cười mà lệ như rơi.

Mưa Chiều (Anh Bằng)

Lang thang trên phố dưới cơn mưa chiều,
Bước chân dầm mưa trống vắng cô liêu,
Từng vòng tay đầy ôm ấm tình yêu,
Em vẫn như chim nhỏ ban chiều,
Hiu hắt theo mưa về cuối đèo.

Ai đem mưa đến cho em âu sầu,
Tiếng mưa buồn tênh thiếu bước chân nhau,
Trời còn mưa hoài trên phố hàng cây,
Không có ai che lạnh vai gầy,
Mình thở dài với trời mưa bay.