Chiều ngân lên muôn tiếng thơ, tình yêu xưa về dưới cung tơ,
Chiều về trong nắng muôn phương, hỡi người em dễ thương,
Chiều lênh đênh em có hay, sầu riêng anh gởi đến trong mây,
Lời tình xưa đã trôi nhanh, mộng ước yên lành.
Bờ môi em ngàn lời ru êm,
Bờ môi em xôn xao nắng bên thềm,
Bờ môi em nụ cười rạng rỡ,
Bờ môi em.
Tình đam mê ngọt ngào trao nhau,
Bờ môi em chênh vênh cái hôn đầu,
Bờ môi em nhiều lần bật khóc,
Vụng về tôi.
Khi em trông thấy anh cả địa cầu như vắng ngắt,
Khi em trông thấy anh cõi thiên đàng như trước mắt,
Con tim em bấy lâu ngỡ đâu tình đã quên mình,
Để rồi ngày hôm qua oán trách em.
Khi anh trông thấy em như ưu phiền run rẩy chết,
Khi anh trông thấy em lửa ngông cuồng thôi tắt hết,
Anh như con thú hoang biết run sợ trước cuộc đời,
Ngập ngừng lòng lo âu hát câu kinh lạy trời.
Em ơi nếu mình không duyên nợ,
Thì đường tình thôi nhắc lại làm gì,
Chớ buồn cho lệ thấm hoen mi,
Chuyện ngày xưa như kỷ niệm buồn,
Đưa nhau một lần rồi đoạn cuối phân ly.
Anh đâu trách hờn cho duyên phận,
Vì nhiều mộng mơ nên vướng sợi buồn,
Gắng cười cho trọn tiếng yêu thương,
Rồi ngày mai mỗi đứa một đường,
Đêm cuối chưa tàn sao lệ vấn vương.
Đêm nay ta đến bên nhau,
Nhịp đôi chân bước xôn xao,
Men say ta nhắp ta vui,
Để quên đi ưu tư bao ngày tháng.
Ta say theo tiếng em ca,
Và những cung bậc thiết tha,
Chìm đắm trong điệu samba cha cha,
Này người yêu dấu hỡi.
Trời cho em, con số kiêu sa nên tình em tựa mây khói,
Chớm vào yêu, người đưa tình đón, vây lấy đời em,
Bằng trò vui thế nhân, bướm ong đua tình, bên em em nào biết.
Rồi ngày kia, em gái kiêu sa lao thân vào những cuộc vui,
Ánh đèn buông, dập dìu em bước, vui với thâu đêm,
Đèn mầu theo khói bay, ngả nghiêng say tình, em quên đời em từ đây.
Chiều trở về khuôn viên sân trường xưa ngõ vắng im lìm,
Thẫn thờ hàng cây nghiêng ôm hình em bé nhỏ dịu hiền,
Đường trải dài thênh thang như hồn anh mở ngõ tuôn tràn,
Đếm thầm từng bước em đi anh ước mình như lá thu vàng.
Để dập dìu bên em hôn cài lên tóc xõa vai mềm,
Để trải đường em đi đưa hồn em tới nẻo êm đềm,
Và dạt dào yêu thương theo làn mây gởi đến bên người,
Dâng trọn tình yêu cao vời anh vẫn hoài ôm ấp bên đời.
Ngày nào em thường nói,
Cho dù lỡ mai sau có xa nhau đi chăng nữa,
Thì tình đôi mình vẫn đậm đà như hôm nay,
Đang ngọt ngào đôi môi trao,
Cớ sao bây giờ em đành tâm hững hờ,
Để một mình anh bơ vơ.
Đêm nay một mình ngồi đếm tiếng mưa rơi,
Thương nhớ người yêu xa vắng ở cuối trời,
Nằm nghe tâm tư đi tìm về dĩ vãng xưa,
Tuổi xuân vào yêu như đất hẹn mưa đầu mùa,
Lòng xao xuyến đầy vơi đẹp như vần thơ.
Trong mưa ngày nào mình sánh bước chung vai,
Mưa ướt người yêu trên tóc giọt ngắn dài,
Đời nghe xôn xao khi lòng mộng mơ vút cao,
Tình như nụ hoa đang hé nhụy hương ngọt ngào,
Cầm tay hứa cùng nhau yêu đến ngàn sau.
(Hò ơ…
Gió miền xuôi thổi xuôi miền ngược,
Cánh chim chiều mỏi mắt đợi trông,
Bao giờ gió ngược thổi lên,
Bao giờ anh để..
Bao giờ anh để em thôi đợi chờ.)
Ai đã cùng tôi ngày xưa thề câu hẹn ước,
Ai đã cùng tôi ngày xưa thề câu thủy chung,
Chàng đành ra đi đi mãi không về,
Còn lại nơi đây son sắc vợ chồng.
Ngày mình đi, gió giông nhiều hơn,
Tiếng mưa buồn thêm nước mặn môi mềm.
Gối chăn lạnh lùng một mình quạnh hiu.