Em nhớ thương chàng, em hát lý cây bông,
Như con sông nước ròng mà nước nổi,
Em nhớ thương chàng như nắng trưa quá buổi,
Con sáo sang sông, con sáo chẳng về,
Con sáo sang sông con sáo biết tương tư.
Nâng cánh hoa sim,
Buồng tim ngờ tan vỡ,
Lòng nhớ mối duyên tình.
Tóc nàng còn xanh,
Thầm thương anh,
Người trai nơi tuyến xa,
Tình yêu thời chiến,
Tạm xa vì binh biến,
Khoác vội chinh y,
Theo tiếng bước tòng quân.
Không biết tự bao giờ mình thương nhau nhiều quá,
Để nay xa rời em thấy nhớ anh làm sao,
Nhớ mới ngày hôm nao hai đứa còn chơi nhà chòi,
Rồi thời gian thấm thoát thoi đưa em giã từ chốn xưa.
Nếu ta đừng quen nhau một chiều hoa nắng tươi màu,
Tình cờ giây phút ban đầu gặp nhau không nói nên câu.
Mắt anh thầm lặng nói duyên kiếp một lời thôi,
Giờ còn ghi nhớ mãi ngày ấy quá xa mờ.
Oẳn tù tì ra cái cái gì ra cái này,
Ngập ngừng em đưa một tay đằng trước,
Kéo kéo đây em ra kéo anh thua đi,
Mặc dù ra búa tôi vẫn chịu thua ngay.
Vì em không được sẽ khóc lại phải đền,
Em ra em lên giàn cao mà bắt bướm,
Áo quần rách mướt hôm đó tôi ăn đòn,
Mặc dù đòn đau tôi vẫn nằm không rên.
Từ khi hoa lá tô thắm cuộc đời,
Từ khi manh áo sưởi ấm lòng người,
Tìm trong hơi gió tìm trong tiếng tiêu,
Tôi viết nên khúc nhạc chiều để ca ngợi tình yêu.
Một yêu non nước như mối tình đầu,
Là yêu quê hương mảnh đất đẹp màu,
Và tha thiết nữa là em với tôi,
Khi tiếng tim chung nhịp rồi đường đời ta có đôi.
Có những cánh buồm lạc hướng tâm hồn dạt sóng đi xa,
Lênh đênh sông hồ để bến mong chờ từ bao năm qua.
Sao đi đi mãi không lạnh con tim,
Cho đây thương đấy bao giờ thôi quên,
Ai nhớ thương ai trong giấc êm đềm tha thiết gọi tên.
Mưa khuya hắt hiu xuyên qua mảnh tình ngăn cách rồi,
Đêm qua trắng đêm mơ thương hình bóng cũ xa xôi,
Em ơi bước đi xa nhau rồi ngày vui đâu còn,
Đèn vàng nhòa sương chưa tắt khu phố xưa lạnh buồn tênh.
Hôm em bước lên xe hoa thềm nhà tươi pháo hồng,
Em ơi, pháo vui nhưng vô tình xé nát tim anh,
Bao nhiêu ước mơ nay phai tàn tinh ôi phũ phàng,
Một ngày dù duyên chưa thắm chuyến đò xưa sao nỡ quên.
Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em,
Có khi nắng khuya chưa lên mà một loài hoa chợt tím,
Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em,
Gót chân đôi khi đã mềm, gọi buồn cho mình nhớ tên.
Tôi đứng giữa khoảng trời bơ vơ,
Hát bài ca tặng linh hồn các anh,
Những người ngủ yên trong lòng đất,
Cho Việt Nam vì Việt Nam này,
Mấy triệu người vẫn còn đang sống,
Cho đất khô lên cây trổ lộc,
Cho tóc em thơm hương cỏ dại,
Cho mắt mẹ cười trong niềm tin.