Em muốn đôi ta mãi như người tình,
Vui đời hẹn hò khi trên dòng suối khi trên đồi buồn,
Nửa đêm thanh vắng dìu đến công viên,
Đôi trẻ lạc loài trên xác lá vàng mùa thu yêu đương.
Đời người như một dòng sông,
Đổ ra biển cả con nước trôi, nước trôi theo dòng,
Qua bao thác ghềnh rồi đây con nước về đâu.
Là người sống phải thẳng ngay
Đừng gieo nên tội biết trách ai, trách ai sau này
Trách chính thân mình vì sao gieo nỗi sầu đau.
Ngày xưa xuân thắm quê tôi,
Bao nhánh hoa đời đẹp tươi,
Mẹ tôi sai uốn cây cành,
Vun tới hoa mùa xinh xinh.
Thời gian nay quá xa xăm,
Tôi đã xa nhà đầm ấm,
Sống bao xuân lạnh lẽo âm thầm.
Anh nỡ lạnh lùng đến thế sao,
Tim em tan nát tự hôm nào,
Giờ đây đã nát càng thêm nát,
Muốn nói mà sao vẫn nghẹn ngào.
Sao anh không nói một lời gì,
Dầu chỉ một lời không đáng chi,
Cũng sẽ làm lòng em ấm lại,
Bao ngày xa cách lúc anh đi.
Vết hằn nào trên đôi môi,
Dấu lệ nào trong khóe mắt,
Yêu một lần khóc một lần,
Cơn đau tìm về tiếp nối cuộc tình,
Lối xưa bỏ ngõ,
Chợt xanh xao lên tuổi hồng,
Chợt hôn mê lên tình nồng,
Dấu chim bềnh bồng trên cao.
Đã biết em vô tình mà lòng anh vẫn yêu,
Đã biết em hững hờ mà anh vẫn nhớ thương,
Đã biết khi yêu ai lòng này mang đắng cay,
Đã trót mang trong tim một hình bóng dáng ai.
Phố vắng đêm khuya tàn, lạnh lùng lê bước hoang,
Sóng gió qua bao lần còn hoài mong cố nhân,
Những lúc em bên anh mà hồn em vắng xa,
Những phút giây xa nhau lòng càng thêm khổ đau.
Miền Tây dấu yêu bao năm xa cách nay tôi trở về,
Nhìn đồng lúa xanh trên cánh đồng cò bay lả lơi,
Có người em gái áo bà ba lòng anh sao thấy tình đậm đà,
Biết bao kỷ niệm vẫn còn in dấu của ngày ấu thơ.
Người yêu dấu ơi nhiều năm xa vắng gặp anh sao ngại ngùng,
Em còn nhớ không cầu tre lắc lẻo mình cùng dắt nhau,
Cùng ngồi bên góc bờ ao sao lòng anh thấy tình thiệt thà,
Anh vẫn nhớ hoài những kỷ niệm chúng mình ngày xưa.
Vách lá lưa thưa đu đưa nhịp võng,
Gió hổi đông se lòng nhớ dáng mẹ hiền nhớ những ngày nuôi con,
Mẹ gian nan dầm mưa dãi nắng,
Công sinh thành dưỡng dục như núi cao.
Chín tháng cưu mang bao năm bồng ẳm,
Có những đêm mưa dầm chỗ ướt mẹ nằm chỗ ráo dành cho con,
Rồi đông sang mẹ đan áo ấm,
Nắng trưa hè mẹ quạt bằng mo cau.
Miền Tây quê em đồng xanh trái ngọt đậm tình,
Tình người bao la đón chào khách lạ ngàn phương,
Phương xa nơi nào xin người ghé lại dừng chân,
Chân quê nghĩa tình thằm được hạt phù sa.
Miền Tây quê em dòng sông nước chảy nghìn trùng,
Trùng dương khơi xa thuyền trôi bến vẫn chờ mong,
Mong ai quay về trở nặng lời hứa tình em,
Em thương anh nhiều bao mùa đợi chờ anh.
Nhớ rất nhiều, câu chuyện đó,
Ngỡ như là, ngày hôm qua,
Ôi ước ao, có một ngày,
Được gặp em, hỏi chuyện em,
Lần cuối cùng.
Vẫn con đường, con đường cũ,
Vẫn ngôi trường, ngôi trường xưa,
Mưa vẫn bay, như hôm nào,
Người ở đâu, mình ở đây, bạc mái đầu.