Em Đi Rồi (Lam Phương)

Em đi rồi đường xưa có nắng không em,
Lá hoa còn xanh hay tàn theo tháng ngày,
Giờ một mình anh lẻ bước trong sương mai,
Người tình còn đâu chỉ đớn đau con tim.

Em đi rồi từ đây tiếng hát cô đơn,
Biết chia cùng ai nỗi buồn trên xứ người,
Một lần biệt ly chẳng biết nói năng chi,
Lệ tràn bờ mi thì đã quá chia ly.

Chiếc Bóng Bên Đường

Tình em như chiếc bóng trên đường,
Người yêu gần nhưng vĩnh viễn xa luôn,
Tình yêu mở cánh đôi cánh lớn ngỡ ngàng trong đêm,
Đưa em vào thiên đường tươi sáng,
Rồi tỉnh giấc yêu đương đành lặng lẽ đau thương,
Và lên đường qua địa ngục u tối miên man.

Mưa Lệ (Lam Phương)

Lệ mãi thương về cố hương xa vời,
Lệ nhớ mong ai mờ trang giấy,
Mưa tuôn trong tim suốt năm canh dài,
Từng hạt buồn đau tí tách hiên ngoài…

Lệ đã âm thầm khóc đêm không nhà,
Lệ thiếu tơ duyên thành mưa đá,
Cô đơn đêm khuya dưới cơn mưa gào,
Lời nghẹn đầu tiên mới như hôm nào…

Bên Bến Sông Buồn

Đứng bên sông buồn em lặng nhìn con đò dần trôi,
Đò giờ xa xôi như là anh cũng xa em rồi,
Bởi đã có người khiến cho lòng anh giờ đổi thay,
Anh quên hẹn thề để xây mộng hạnh phúc cùng ai…

Nhớ sao hôm nào anh bảo rằng cho dù ngày sau,
Dù là đi đâu anh và em vẫn như ban đầu,
Dẫu có thế nào vẫn yêu hoài không để mất nhau,
Thế nhưng bây giờ còn mình em đứng ôm nỗi sầu…

Cạn Lời Yêu

Chữ tình anh đành quên sao tình yêu đã phai sao người,
Nỗi lòng ai hiểu dùm tôi lời yêu trót lưỡi đầu môi,
Một thời bên nhau ta chung đôi đắp xây duyên tình,
Giờ này xa nhau riêng tôi buồn hoen lệ bờ mi…

Dẫu tình ta chẳng thành đôi mà sao nhớ thương anh hoài,
Kỷ niệm sao nỡ đành quên ngày xưa ai nói không mờ phai,
Ngọt bùi bên nhau mặn nồng chung đôi,
Giờ sao lẻ loi còn tôi với tôi một mình…

Em Hãy Ngủ Đi

Rừng đã cháy và rừng đã héo, em hãy ngủ đi,
Rừng đã khô và rừng đã tàn, em hãy ngủ đi…

Ngủ đi em, đôi môi lửa cháy,
Ngủ đi em, mi cong cỏ mượt,
Ngủ đi em, tay xanh ngà ngọc,
Ngủ đi em, tóc gió thôi bay…

Mùa Penseé Nở

Có người nào không ngậm ngùi cho duyên kiếp, khi nghe kể chuyện xưa,
Chuyện hoa pen- seé đau thương và dang dở, nàng đã khoác nâu sòng,
Rồi từ đấy bao lần lệ hoen mi, niềm ưu tư khoác khép lên đôi vai gầy,
Cuộc đời chìm trôi theo tiếng kệ kinh, chuyện ngày xưa chỉ thoáng trong mơ…

Mấy Mùa Thương Nhớ

Gió mùa xuân bôn bà người xa xứ,
Có ai về miệt thứ gửi lời thăm,
Gió mùa hè xa xăm lòng thổn thức,
Con trăng này rưng rức giọt sầu thương…

Gió mùa thu bâng khuâng chờ ai đó,
Gió đông về lạnh lẽo quá người ơi,
Tiếng đàn kiềm ngân nga buồn da diết,
Nhớ thương người héo hắt cả dòng sông…

Lạy Trời Con Được Bình Yên

Lạy trời con được bình yên,
Tình yêu đó giết con trong ưu phiền,
Cho đến bây giờ cho đến bây giờ,
Sầu còn triền miên…

Lạy trời con được bình yên,
Ngày vui đó đã qua mất rồi,
Ôi! Mấy đêm nay tôi cố quên người,
Lại càng yêu hơn…

Quỳnh Hương (Trịnh Công Sơn)

Ta mang cho em một đóa quỳnh,
Quỳnh thơm hay môi em thơm,
Em mang cho ta một chút tình,
Miệng cười khúc khích trên lưng.

Đêm này đêm buồn bã với những môi hôn,
Trong vườn trăng vừa khép những đóa mong manh.