Bên đời nhau một lần mà lòng cứ ngỡ trăm năm về sau,
Thoáng đôi chút dại khờ mà thổn thức mãi trong tim còn đau,
Bao ngày ta mệt nhoài chỉ vì cứ quẩn quanh trong nỗi nhớ,
Tháng năm như tàn úa con tim mộng mơ…
Nếu anh biết một lần rằng em trót lỡ thương nhưng lặng câm,
Nếu em chẳng ngộ nhận thì giờ có lẽ không ai bận tâm,
Nuốt cay đắng vào lòng tìm một lối thoát cho duyên đã lỡ,
Dẫu trong tim vụn vỡ yêu thương đong đầy nỗi xót xa…