Ở nơi ấy tôi đã thấy trên ngọn núi cao,
Có hai người, chỉ có hai người yêu nhau,
Họ đã sống không mùa đông, không mùa nắng mưa,
Có một mùa, chỉ có một mùa yêu nhau…
Em dấu yêu ơi anh đang quay về mười năm xa vắng,
Anh đã đưa em, đưa em đi tìm một giấc mơ đời,
Mười năm lạc loài phải không em,
Mười năm hận thù trĩu trong tim,
Ta trót vong thân, ta chót vong ân,
Mang tuổi hoa niên, làm kiếp phong trần.
Đất vắng cây đất ngừng ngừng hơi thở,
Cây thiếu đất cây sống sống với ai,
Chuyện trăm năm ân tình cây và đất,
Cây bám rễ sâu đất ôm chặt tận đáy lòng…
Những con đường trải dài bóng mát,
Những mảnh vườn trái ngọt cây xanh,
Ôi đẹp làm sao tình cây và đất,
Đem đến môi sinh mạch sống cho đời…
Thôi là hết anh đi đường anh,
Tình duyên mình chỉ bấy nhiêu thôi,
Còn mong gì hình bóng chung đôi,
Nhắc làm gì chuyện năm xưa,
Cho tim thêm ngẩn ngơ…
Thôi là hết em đi đường em,
Từ nay sầu dẫm nát tim côi,
Vì sao trời đành bắt duyên em,
Lỡ làng cùng người em thương,
Lỡ làng cùng người em yêu…
Anh đã lầm đưa em sang đây,
Để đêm trường nghe tiếng thở dài,
Thà cuộc đời yên trong lòng đất,
Được trở về tiếng khóc ban sơ,
Hơn là mang kiếp mong chờ…
Anh đã lầm đưa em về đây,
Cho tâm hồn tan nát từng ngày,
Cùng điệu nhạc lâm ly huyền bí,
Dìu lòng người sang chốn đam mê,
Đưa anh vào khổ lụy hôm nay…
Thuở ấy có em anh yêu cuộc đời,
Yêu đôi môi hồng điểm nét son tươi,
Yêu đôi tay ngà làn má thắm,
Tóc xanh buông lả lơi,
Nhớ em nhớ bao thuở ấy.
Thuở ấy có em anh chưa từng sầu,
Chưa đi âm thầm ngoài phố đêm thâu,
Chưa mang hoang lạnh ngoài bến vắng,
Hỡi em em về đâu,
Cho đời mình luôn nhớ nhau.
Thấy bóng dáng ai đang về quanh em,
Góp hết nhớ thương qua mùa yêu dấu,
Đã biết xót xa khi mùa đông qua,
Từng đêm nhớ thương, từng đêm ngóng trông…
Ô vui quá xá là vui,
Nhà trai bên gái, ai nấy cũng cười thật tươi,
Ngày xuân, hoa lá khoe màu tươi,
Muôn sắc huy hoàng tô thắm cho ngày vui,
Mừng tân hôn tôi chúc chú rể mới,
Tôi chúc cô dâu hiền, nên mối duyên trầu cau.
Từ ngày hai đứa yêu nhau mộng ước thật nhiều,
Từ ngày hai đứa yêu nhau lòng ước bao nhiêu,
Mộng vàng hai đứa có chi là quá xa xôi,
Ta mơ một mái nhà tranh, ta mơ một túp lều tình,
Đời mình đẹp mãi với em và anh,
Đời mình đẹp mãi dưới túp lều xinh…
Ngày mai hai đứa xa nhau thật rồi,
Còn đây đêm cuối nói cho cạn lời,
Nghe thời gian đi qua mau,
Nỗi buồn chợt dâng lên cao,
Người ơi! Biết chăng lòng đau…
Đường chia đôi ngã xa xôi mịt mùng,
Ngưòi vui duyên mới riêng tôi lạnh lùng,
Khi thuyền rời mang thương yêu,
Bỏ lại dòng sông cô liêu,
Tội cho khách sang đò chiều…