Hôm xưa tôi đến nhà em,
Ra về mới nhớ rằng quên cây đàn,
Tình tang tính tính tình tang…
Đêm khuya thao thức mơ màng,
Chờ mai tìm đến cô nàng ngây thơ,
Tình tang tính tính tình tang…
Hôm xưa tôi đến nhà em,
Ra về mới nhớ rằng quên cây đàn,
Tình tang tính tính tình tang…
Đêm khuya thao thức mơ màng,
Chờ mai tìm đến cô nàng ngây thơ,
Tình tang tính tính tình tang…
Nhất trai làng anh công tử hào hoa,
Nhất gái quê em khuê các con nhà,
Tròn đôi tám nàng là bông bưởi trắng,
Tròn đôi chín chàng mô-đen rất lẳng,
Đôi trai tài gái sắc kém chi ai,
Đôi trai tài gái sắc kém chi ai,
Anh nhất làng trong còn em nhất làng ngoài…
Không cần biết em là ai,
Không cần biết em từ đâu,
Không cần biết em ngày sau,
Ta yêu em bằng mấy ngàn biển rộng,
Ta yêu em qua đông tàn ngày tận,
Yêu em như yêu vùng trời mênh mông…
Không cần biết đêm dài sâu,
Không cần biết bao gầy hao,
Ta ngồi đếm tên thời gian,
Nghe thương yêu dâng cao như ngọn đồi,
Như xa xôi nay quay về gần gũi,
Yêu em khi chỉ biết đó là em…
Qua một rừng hoang gió núi theo sang giũ bụi đường trên vai,
Hái cây hoa dại lẻ loi bên đường gọi là hoa trinh nữ,
Hoa trinh nữ không mặn mà bằng nàng hồng kiêu sa,
Hoa đâu dám khoe màu cùng một nàng cúc vàng tươi,
Hoa không bán hương thơm như nàng dạ lý trong vườn,
Như hoa trinh nữ đẹp tựa chuyện tình hai chúng ta…
Buổi tối ngủ trên đồi hỏi hòn đá nhỏ,
Con đường nào, con đường nào dẫn đến một dòng sông,
Một dòng sông mà em vẫn thường ra ngồi giặt áo,
Và câu hò, và con thuyền theo nước trôi xuôi…
Buổi sáng ngồi trên rừng hỏi ngàn lá đổ,
Con đường nào, con đường nào dẫn đến một miền quê,
Một miền quê trời hanh nắng ruộng khô cằn sỏi đá,
Đợi mưa về, đợi mưa về cho lúa đơm bông…
Tiếng hát bay trên hàng phố bâng khuâng,
Chiều đong đưa những bước chân đau mòn,
Chợt nghe mùa thu bay trên trời không,
Còn ai giữa mênh mông đời mình,
Nỗi đau mù lấp trên tuổi thơ.
Phố vẫn hoang vu từ lúc em đi,
Rồi trong mưa gió biết ai vỗ về,
Bàn tay nào đưa em trong lần vui,
Bằng những tiếng chim non thì thầm,
Cho ngày tháng ưu phiền em quên…
Cuộc đời là một giấc mơ,
Mà lòng người thường nhiều mơ ước,
Vì đời đẹp muôn đoá hoa,
Êm đềm theo tiếng em ca hoà với cung đàn…
Dù mau phai, dù chóng tàn,
Tôi vẫn yêu thương suốt đời…
Anh đã biết, anh đã biết yêu em là tuyệt vọng,
Mà vì sao, mà vì sao anh vẫn cứ yêu thương,
Con giun con, nằm uốn khúc giữa đêm trường,
Rồi giun chết, chết tương tư vì sao sáng…
Anh vẫn biết, anh đã biết yêu em là tuổi nhục,
Mà dù sao, mà dù sao anh yêu mãi khôn thôi,
Anh yêu em bằng nước mắt đứng lưng trời,
Bằng tia máu ứa trong tim dầu khô héo…
Hôm qua em đi tỉnh về,
Đợi em ở mãi con đê đầu làng,
Khăn nhung quần lỉnh rộn ràng,
Áo cài khuy bấm em làm khổ tôi…
Nào đâu cái yếm lụa sồi,
Cái dây lưng đuổi, nhuộm màu sang xuân,
Nào đâu cái áo tứ thân,
Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen…
Chỉ còn gần em một giây phút thôi,
Một giây nữa thôi là xa nhau rồi,
Người theo cánh chim về vui với đời,
Để lại thương nhớ cho kiếp đơn côi…
Núi đồi lồng lộng chiều mưa nhớ ai,
Biển xanh vẫn xanh người đi sao đành,
Để trong giấc mơ hồn anh thẫn thờ,
Em ơi bao giờ mới được gần nhau…