Dòng đời trôi nước mắt anh mặn môi
Chỉ có anh mà thôi sao lời yêu đã vội
Tình vỡ tan rồi người có hay không
Để giờ ta vẫn long đong
Một bước chân lạc lõng
Thôi trả em về… trả em về với tình nhân
Hạnh phúc trăm năm em bạc nghĩa vợ chồng
Ngày xưa nghèo khó thương nhau
Bây giờ giầu có hơn ai
Em học đòi kẻ đón tình đưa.
Một chiều trĩu nặng con tim
Một chiều tim tím hoa sim xa rồi
Một chiều ngồi ngắm mây trôi
Một chiều lặng lẽ bên đồi sim quê
Mưa khuya giăng phố tôi về với tôi
Em xa xôi quá mấy mùa em vui
Lòng tôi luôn khắc ghi câu thề
Giờ chia xa phố thêm não nề, xơ xác tái tê
Bước vào đời khi quê hương bừng cháy
Ta gặp em người em gái mến thương yêu
Tuổi mười lăm đâu biết nói gì nhiều
Em cũng vậy nhỏ hơn tôi hai tuổi.
Một trăm năm còn ngơ ngác trong cõi gian trần
Còn gì quanh ta ngoài giông bão tinh tú quay cuồng
Đường đời quanh co trời bao la từng cơn buốt giá
Có ai trong chiều sương hiu hắt lặng ngắm mây bay.
Mai tôi đi tiếng kinh cầu đưa tiễn
Requiem ngào ngạt, ngào ngạt khói hương trầm
Hồn dật dờ bay vào cõi hư không
Khép làn mi bao yêu phiền để lại
Đôi trắng đôi bàn tay thì làm sao anh giữ được người
Câu muối mặn gừng cay thì làm sao tay chắc đôi tay
Câu ước hẹn ngày qua nay gởi trao cho người ta
Tình chia xa từ đây cách trở trăm bề.
Thu đi gió heo hắt cuốn theo theo lá vàng
Thu đi mưa giăng mắc nỗi đau nhớ nàng
Thu đi để nhung nhớ vấn vương bẽ bàng
Em đi hàng mi ướt má buông đôi hàng
Sẽ về thăm con dốc nhỏ tình yêu
Đêm từng đêm trong nỗi nhớ thương nhiều
Tình vẫn đẹp sao lại còn xa cách
Nơi xứ người anh ấp ủ cô liêu.