Em viết bài thơ tình gửi gió
Khi chiều buông tắt ánh bình minh
Nắng dỗi hờn, chẳng thèm thấm đỏ
Gán cho em tội chẳng chung tình
Trời trong xanh bao la, vờn mây trắng lụa là
Thoảng cơn gió mát tâm hồn ta
Nhìn trùng dương khơi xa, từng con sóng thật thà
Gửi nụ hôn, đến bờ cát đậm đà.
Pk1: Men say nào mà chẳng có nồng cay.
Để tìm quên những gì mình từng có.
Một cánh chim bay đi về xứ lạ.
Không thể nào quên được bóng hình ai .
Anh gặp em một chiều thu quyến rũ
Mắt em buồn xa thắm một trời mơ
Anh yêu em từ lúc nào không nhớ
Chỉ thấy lòng trống vắng khi thiếu em
Ngày em biết nợ duyên thoáng qua như mộng
Là em biết tỉnh ra sẽ hóa hư không
Vừa hôm nao chúng ta nói lời yêu thiết tha
Mà giờ đây, dửng dưng giữa hai kẻ lạ.
Rồi mai ta sẽ rời xa con phố
Rời xa năm tháng một thời đưa đón
Rồi đây sẽ nhớ những thân quen bây giờ
Hàng cây xôn xao phố buồn tênh.
Một chiều thu đi thăm chốn xưa Juliet Romeo
Tình buồn thiêng thu xa xôi quá khứ như trôi về
Bao nhiêu dấu cũ tang thương còn đó chưa phai mờ
Lệ sầu nhân gian khơi dòng nhạc thơ lai láng
Thương Romeo duyên phận sầu thảm, khi cuộc tình trái ngang
Còn đâu lúc trăng soi mái lầu, tựa đầu
Còn đâu lúc bờ môi hé chờ, người yêu đến ướp lên vần thơ
Đêm chưa muốn ngủ vì nhớ anh
Vì nhớ anh ray rức kỷ niệm
Thành phố vắng im đường phố vắng im
Nằm đây thao thức vì giấc ngủ chưa đến.
Sông sâu nước cuốn đôi bờ
Ngày xưa hai đứa chờ nhau
Sông sâu tình ngăn khó ngờ
Đò đưa đến bến bước lên bờ quên nhau.
Ngày mưa tràn về ký ức đôi dép bỏ quên
Ngày mưa tràn về ký ức không thể nào quên
Đôi chân trần đau miền sỏi đá
Nụ cười em ướt cơn mưa
Về đâu bờ xanh thẳm bên mái lá
Câu hát chờ người.