Có mưa xa về đây
Từ tháng năm đời say ước mong
Người em nhỏ chan chứa xuân nồng
Hay nhìn tôi thẹn thùng không nói
Đôi mắt em trời sao vời vợi
Đôi mắt em mùa thu giáo đường.
Hò ơ…
Anh viết thơ gửi trên đám lục bình
Lòng dòng không biết tấc lòng để đâu
Hỡi người con gái anh thương
Tình anh hoa tím lục bình trôi sông.
Yêu em từ ánh mắt với hương sắc mặn mà
Yêu em từ giọng nói, như rót mật vào tai
Yêu em từ tâm tính, người con gái nhu mì
Em sẽ là vợ hiền, là dâu thảo mẹ cha.
Giã biệt mái trường mến yêu bao kỷ niệm
Khắc trong tim cùng bạn bè thầy cô
Thoáng bùi ngùi rồi vỗ cánh bay xa
Bay đi cùng ước mơ hoài bão
Thỏa tang bồng bạn ấp ủ bấy lâu.
Thấy em đi trên đồng lưng còng gánh lúa quằn vai
Nhịp nhàng đôi chân bước, tung bay tóc mềm trên vai
Đưa anh gánh về giùm, dù xa không tính công đâu
Đi qua mấy nhịp cầu, dù leo bao dốc anh theo.
Đà Lạt ơi xa cách bao nhiêu những chiều rồi
Mà lòng sao thấy không vơi
Đà Lạt ơi tôi nhớ đêm trăng sáng bạc vàng
Dải bóng ai kia trên hồ cùng liễu buồn mà tương tư.
Nhạt nhòa chiều, cho mưa rơi len vào nỗi nhớ
Nàng chợt buồn, mi rưng rưng
Bên kia song thương về dĩ vãng
Dáng ngọc nào hằn nét kiêu sa
Mắt huyền nào cười với trăng sao
Để hồn này gục ngã vai người.
Ta gọi tên người từng đêm tóc rối
Ta chờ đợi người mòn mỏi tàn hơi
Người ở đâu sao lặng thinh không nói
Xin trả lời một lần cuối rồi thôi.
Tình yêu đến như phép nhiệm màu
Đưa ta đến khung trờI tình yêu
Tình yêu đến như gió rì rào
Đưa ta đến với bao ngày qua
Cuộc tình còn đây, mà em xa xôi rồi
Lời ngọt trên môi, bao đêm nồng ân ái
Tình nào phôi phai, nắng mưa qua bao ngày
Nhà mình đơn sơ, ánh trăng soi mành lá