Sợi tóc em ngoan, cho anh cuộc tình
Lời nói yêu em, sao tim ngại ngùng
Sợ mất thơ ngây, nên môi thẹn thùng
Sợ buồn đôi tay, sợ gầy đôi vai
Người ơi có nhớ không? Gió giông thổi câu bông gòn
Từng bông gòn nó bay, như lòng anh nhớ thương ai
Lời hẹn thề sắc son ngày xưa dưới cây bông gòn
Em nói mai sau này, em sẽ làm cặp gối vu quy
Người bước đi như gió như mây
Dưới nắng cháy đầu trần chân đất
Với tấm áo ngồi khâu che bốn mùa
Từ những mảnh góc nhặt nơi bỏ hoang.
Hò ơi! Anh thương em Cà Mau áo mới
Ghé về thăm tính chuyện lứa đôi
Lỡ mai màu áo phai rồi vẫn thương vẫn đợi
Hò ơi vẫn thương vẫn đợi hay rồi em cũng đi?
Nếu duyên không nợ, nếu tình chia phôi
Đường đời ngăn cách, hai đứa đôi nơi
Thì xin anh chớ đau buồn, đừng rơi nước mắt âu sầu
Làm tim đau tội nghiệp em lắm
Ai mất mẹ rồi mới hiểu được niềm đau
Mất đi mẹ yêu như mất ca bầu trời
Mẹ là ánh sáng soi đường chúng con đi
Một đời hy sinh chỉ mong con hạnh phúc
Chừng như lá đã vàng trên lối nhỏ
Chừng như mưa đã đổ xuống bên đời
Đêm buốt giá chén sầu khơi tình cạn
Ta mong người mà người nào có hay
Cha đã xa rồi rời chốn trần gian
Những kỷ niệm xưa con biến đâu mà tìm
Ngày nào cha đã sống bên mẹ cùng con
Đời vui biết bao, tuổi thơ con đã có
Người yêu ơi xin từ biệt nhé
Cho tôi quên quên những ưu phiền
Để kỷ niệm phai theo tháng năm
Theo thời gian lấp kín đam mê.
Mẹ Việt Nam ơi quê hương ơi giờ cách xa muôn trùng
Người tình ơi nơi chốn này tôi vẫn mong vẫn chờ
Chờ một ngày mai tới vui trở về trong tiếng cười.