Nước mắt nào cho em trên cuộc đời làm người, vai gầy em gái ơi
Một nhành hoa ban sớm nở giữa đời bão giông
Biết đâu là bến bờ cho đời em người hỡi.
Một thành phố nhớ về thật buồn
Một dòng nước đã cạn mạch nguồn
Lòng thầm mong ngày trời vừa xuống
Gió lùa hàng mây tuôn nối lại dòng nước cuốn
Êm như tiếng hát thơ mộng ngày ấy
Tơ vương tóc rối êm đềm ngày qua
Hương sinh em mãi ngây dại chiều vắng
Dù thời gian đi phai dấu tình ta
Trở lại quê hương bao nhớ thương về mẹ
Khơi lại trong con những tháng ngày tuổi thơ
Ngày còn mẹ bên con biết bao điều hạnh phúc
Nay trở về con tìm mẹ nơi đâu.
Có bước chân ai quạnh hiu trong chiều
Tháng 6 tơ vương đầy vơi kỷ niệm
Gió vẫn mơn man hôn làn tóc rối
Mắt ướt gọi sầu rơi trên khóe mi.
Anh yêu em yêu bằng cả con tim
Yêu chân thành nên anh mãi đi tìm
Tìm cho ra một mối tình thơ đó
Anh đem về ôm ấp mãi trong tim.
Nhìn em anh thấy quê hương chỉ qua dáng người, giọng nói nụ cười
Nhìn em nghe tiếng em ca, nhớ quê quá chừng nhiều năm cách xa
Nhìn em anh nhớ mong quê nhà, niềm thương da diết thêm đậm đà
Trời xa hiện lên rất gần, từ sâu đôi mắt, trong giọng buồn em ngân.
Người đàn bà quá khứ lạc vào đêm
Lặng lẽ đi hoang vá khoảng trời vô vọng
Bàn tay em đau theo dòng đời rỉ máu
Vá lại cuộc tình vá mãi vẫn chưa xong!
Lối mòn vào nhà em, hoa bằng lăng nở tím
Anh chỉ gặp một lần, mà lòng cứ bâng khuâng
Sắc tím màu thuỷ chung như tình ta ngày đó
Em ép vào trang thơ, bằng lăng tím mộng mơ.
Em ơi, dừng chân bên phố
Lắng nghe mưa về qua ngõ
Mưa giăng kín lối thêm buồn ngoại ô đèn ai cuối phố.