Miền Đất Thơ

Ai nhớ về miền sơn cước nhắn câu ca
Nương trải hoa vàng bóng quỳ san sát nhà
Đường xa vai áo bụi đỏ mắt hoen sầu
Tiếng gà trưa gáy ran lấp chìm dạ đất tơi.

Vòng Tay Mong Đợi

Chiều hạ buồn đi về dưới cơn mưa
Từng sợi mưa như vây kín khung trời
Hoàng hôn tắt để hồn em lạnh giá
Đắng cay này ôi biết tỏ cùng ai.

Về Lại Tây Nguyên

Từng chiều sương xuống, theo khói lam lững lờ bay
Từng chiều Tây Nguyên, con nhớ thương dáng mẹ hao gầy
Đường rừng xanh biếc, như mắt ai ngây thơ ngày xưa
Nhạc buồn chiều nay, thêm nhớ nhung tháng ngày êm đềm.

Em Mùa Xuân Hà Nội

Hà Nội ơi trong mắt tôi em xinh đẹp tuyệt vời
Khi nắng xuân hoa mai thắm nở
Đào khoe sắc hồng tươi
Hà Nội ơi em trang nghiêm mỹ miều mặn mà
Đêm thu sang bóng nguyệt hồ thân
Nét ngọc ngà tha thướt quá kiêu sa.

Xóa Lệ

Anh lỡ nhìn vào đôi mắt ai
Bỗng thấy từng giọt lệ đắng cay
Tan biến những mặn nồng ân ái
Chắc em đã chịu nhiều ngang trái.