Đã bao năm trời, sao lòng còn yêu
Yêu người chung vách, tình thuở ban đầu
Nhà em có dàn hoa sứ, nhà tôi chung đầu xóm nhỏ
Cánh thư tình anh viết bài ca
Độc hành lữ khách phong trần tha phương
Đường tơ đã lỗi cung sầu lệ vương
Nữ sinh Đồng Khánh ngày nao tan trường
Sánh đôi dìu nhau chung đường
Ngắm nhìn núi Ngự, sông Hương.
Ta còn nhớ trong những giấc mơ
Ta gọi tên một người em gái
Ta còn nhớ trong ký xưa
Vẫn mơ màng vẫn tìm về người con gái ấy.
Mưa tí tách đường về còn xa quá
Mưa có làm ướt áo em không?
Giọt mưa rơi sao lăn tròn trên má
Hay nước mắt em nghe mặn bờ môi.
Một bóng trăng nghiêng rụng xuống đời
Một dòng sông nhỏ lặng chơi vơi
Một cánh nhạn bay mờ xa
Một màu lam tím khói buông lơi.
Nước chảy mòn đê, rượu mòn môi
Rượu cuốn trôi đi hết những ngày
Những ngày ta sống mông lung quá
Đổ hết đời như những vỏ chai.
Cơn mưa bao giờ dứt
Tôi hỏi thầm đám mây
Điệu buồn bao giờ hết
Tôi xòe đôi bàn tay.
Giọt nắng cuối cùng khép lại một đời
Từ nay lặng buồn đi trong đêm tối
Giọt nắng cuối cùng tiễn chân em đi
Ta đưa em về đường khuya trăn trối.
Đôi mắt đó mang nỗi buồn sâu thẳm
Nó nhớ mẹ nỗi nhớ vô hình
Mái đầu xanh thân mồ côi nó nào có lỗi
Nó nhớ mẹ tiếng khóc dậy trùng khơi.
Ngày xa xứ Huế luyến lưu phút giây phân kỳ
Lệ đâu hoen mắt bởi trót mang duyên nợ trần ai
Xanh biếc dòng Hương vẫn trôi hoài
Mây quấn vầng trăng những đêm rằm
Nhìn em buông tóc áo tươi tím màu đẹp xinh.