Dường như môi em lạnh, vết sầu còn trong nhau
Chừng như vai em gánh, gánh cả đời nhớ thương
Vác một đời vấn vương, cho chín sầu.
Khi xưa đương tuổi xuân thời, xa mẹ rời cha theo gót người ta
Bao năm xứ lạ quê người, hao mòn tàn phai hương sắc đời hoa
Làm dâu vui sướng gì đâu, ba bên bốn họ lắm khi nặng lời
Chiều chiều ra đứng hàng ba, nhớ cha nhớ mẹ mắt trào lệ tuôn.
Bao tháng mười rồi anh không về Đà Lạt
Khi những cơn mưa trắng dốc dã quỳ
Màu hoa ấy đã rưng rưng nước mắt
Thương hai người hai phía bỏ ra đi
Bao lâu rồi ta nhìn lá vàng bay
Theo chiều muộn rồi lạc vào miền nhớ
Ai có nghe tiếng Thu về trước ngõ
Lời thì thầm theo gió chờ mùa xa
Vì đâu mau hết câu tâm tình
Phận chung đôi lứa hay riêng mình
Một thời say đắm với bóng hình
Lòng ứớc mơ duyên lành
Nồng ấm mái lều tranh
Thu nay lại về, mây(Am)ngàn buồn giăng khắp lối,
đi về một bóng đơn côi, ngập ngừng nhìn lá Thu rơi,
nghe yêu thương xa tầm tay với.
Có đôi khi tình yêu rất ngọt ngào
Có đôi khi tình yêu mang lừa dối
Có đôi khi tình yêu vun vút lên cao
Tình yêu sớm tối xôn xao
Rồi bỗng chìm xuống vực sâu
Thời gian cứ trôi vội vàng không trở lại
Người ta đã quên như là dĩ vãng cho tiếng lòng càng xót xa
May mắn buông lơi chỉ niềm đau quấn quýt
Mãi đèn đêm hắt hiu.
Đếm lá vàng rơi, bước chân ngậm ngùi
Rời xa quê cũ, mà lòng chơi vơi
Hành trang chỉ có đôi tay
Và đôi vai gánh tương lai
Mong ngày mai sẽ đổi thay
Nẻo đường ta từng qua
Có đắng cay, ngọt bùi
Có nụ cười, nước mắt
Một nguyện ước nhỏ nhoi
Ngày ngày thanh thản sống
Chẳng đua theo số đông.