Một chiều tôi dừng chân nơi vùng đất thật hiền hòa
Dòng Tiền Giang, Hậu Giang sóng vỗ bờ ru khúc ca
Chở đầy hương phù sa vun bồi đắp dãy sơn hà
Thật thà qua lời nói chất phát miền Tây nước ta.
Nay thu về nắng vàng hôn lên má
Làn môi em thắm cho má em hồng
Cho lòng anh thầm mơ mộng
Khi đêm về khắc khoải nhớ mong.
Bằng lòng nhé em về đây bên mái tranh nghèo
Ta cùng dựng xây đôi tim vàng với túp liều tranh
Hẹn thề trăm năm cùng nhau xây đắp duyên lành
Mộng đẹp uyên ương hai ta cùng vun đắp ngày mai.
Hình bóng người ấy đã xa vời
Tưởng chừng như lặng rơi ngày cuối thu
Tình đã lịm chết trong tâm hồn
Rồi bỗng đâu về đây ngự tim tôi
Trả lại bờ vai ấy dưới cơn mưa chung đường xưa
Trả lại những đêm trăng lướt phím tơ dưới bóng dừa
Và nơi thanh vắng tay trong tay khuya lối về
Chất ngất men nồng mình dìu nhau qua lối mê.
Thân này chỉ là cát
Hồng trần chẳng qua cõi tạm
Thì đừng hơn thua tranh giành
Không sân si để lòng mình luôn thanh thản
Cho thân luôn an nhàn
Nơi cõi trần gieo bao nỗi sầu.
Hồng trần nhiều ái ố bao khổ đau cũng bởi kiếp người
Ngày nào còn lắng lo lo bộn bề ngổn ngang dòng đời
Rồi ngày trả duyên tới vứt bỏ đi phong ba, ái tình
Tìm về nơi hữu duyên cứu độ nhân sinh.
E7]
Một màu áo thu vàng khoác lên thân chiều
Là màu áo u hoài nhắc em về mãi
Một lần lá thay đời, một trời lá tơi bời
Để người giữa lưng đời, nhớ sông về đâu
Em, con nước dâng trào vội vã
Đổ vào lòng biển cả đại dương anh
Làm sao mơ ước thiên đường?
Làm sao mơ ước một ánh mắt long lanh?
Không em, một mình anh lên núi
Hái sim rừng và tìm cánh sao rơi
Không em, một mình anh xuống biển
Bắt dã tràng thôi xe cát biển khơi…