Xẩy đêm trăng thơ ấu
Xuống vườn cải hoa vàng
Ong bướm dự mùa tang
Của một chàng thi sỹ.
Phố buồn chiều nay vắng bóng anh tôi
Nghe tim quặng đau buốt lạnh trong lòng
Nhớ ngày sánh bước bên nhau nụ hồng còn chưa héo khô
Tiếng yêu đầu đã vội trao nhau
Từ ngày em thoáng ngang qua đời anh.
Bầu trời xanh hóa long lanh sắc màu.
Lá hoa dịu dàng, cỏ cây rộn ràng.
Và trái tim ngỡ ngàng.
Tôi về bên dòng xưa đã cạn khô
Cồn cát buồn trơ trụi đá tiêu điều
Chân phiêu bồng vó chùng mỏi mệt
Chẳng biết về đâu để soi lại bóng mình
Bao mùa Thu đi qua trong đời tôi
Tôi và em đã dìu nhau trong cuộc đời
Gió chiều Thu nhẹ hôn lên làn môi
Tiếng chiều Thu nhẹ vương tiếng lòng tôi
Trăng Thu vàng ru tình theo dòng nước
Sao trời Thu lấp lánh bến sông say
Dù em có khó thấy ướt át cơn mưa đến đâu lần
Dù em có khó thấy lửa nóng trong tim của mình
Dù em có muốn tránh tiếng sét nơi tình trong mưa gió tuyết sương
Để lòng mình hình như không vương vấn không vấn vương.
Mỗi lần về phép anh hay ghé nhà tôi
Từ chiến trường xa xôi khi anh vào quân đội
Anh là kẻ mồ côi từ khi còn thơ ấu
Nên nỗi buồn in sâu vào nụ cười ánh mắt.
Nhà tôi nghèo lắm anh ơi mái tranh vách lá nắng mưa lọt vào
Nhà nằm bên cạnh dòng sông quanh năm nước đục ghe xuồng xác xơ
Nhà tôi nghèo lắm anh ơi mỗi đêm chỉ thấy bóng soi đèn dầu
Nhìn nhà sông chạnh lòng thương thương sông nhà thấy con sông cũng nghèo.
Gửi người bạn xưa thân quen.
Chiều trên lối đi phố chưa lên đèn.
Chạnh lòng giây phút nhớ đến.
Thời gian cách xa đã bao năm liền.
Sài Gòn đêm nay vắng bóng em
Anh tìm em trong đêm mưa buồn
Trên con đường thuở còn bên nhau
Mưa mùa đông lạnh ngắt tim yêu.