Mưa đêm tạt ướt trăng ngà
Đông tàn sương lạnh trà pha hương quỳnh
Cây trơ cành đứng một mình
Em ngu ngơ đếm phù sinh dấu giày.
Chiều nay, em nhớ về ai
Nhớ ai thương nhớ bao ngày
Nhớ từng ngày qua còn anh với ta
Bên nhau hát câu tình ca
Tàn đêm hay mộng tình xa
Dòng dư lệ đắng nhạt nhoà trên môi
Lá rơi hay cuộc tình rơi
Tình xưa xe sắt lời nào chua cay
Đã yêu rồi sao đành phải chia xa
Mối duyên xưa chỉ còn là kí ức
Ai vội trao cứ ngỡ tình chân thật
Người nỡ phụ tim chồng chất nỗi đau
Nỗi lòng đò ngang nhìn theo khách sang bên bờ
Người vội đi mau con đò vắng khách cô liu
Khách sang sông rồi hẩm hiu con đò chiều
Cô hàng Ca fé nét môi thật tươi.
Khách lạ rồi quen ghé qua ngồi chơi.
Lắm anh nhìn cô bước đi chẳng rời.
Uống phin Ca fé thấy tim bồi hồi !
Tôi về bên ký ức, câu thơ khóc trong đêm
Trăng ướt nhoà kỷ niệm, tình em ngủ bên thềm
Tôi tìm trong quên lãng, ôi nỗi nhớ thiên thu
Có bao giờ em hỏi, tình xưa đã chết rồi?
Có bao giờ em hỏi, người xưa đã quên lời?
Bàn tay em mân mê làn tóc rối
Tóc đã bạc hương đã hồi phai nhạt
Ngày tháng cũ đã trôi xa mùa đá cạn
Sao tim vẫn nồng lòng vẫn còn yêu
Nắng lung linh môi cười, nồng nàn về hé tinh khôi
Tóc buông đôi vai gầy, vệt trầy quang gánh nhân gian
Mắt nâu soi ngút ngàn, màu đời năm tháng nổi trôi
Vết môi khô đau lời, một thời ta ướt những đa mang.
Mimosa vàng ngõ cũ chưa em
Anh nơi đây ngày tháng vẫn một mình
Từng buổi sáng lạnh sắt se hơi thở
Tháng mười hai đồi núi có lặng thinh.