Trả hết cho đời ta về với cát bụi
Cuộc sống tranh giành sẽ trở thành hư vô
Bao nhiêu phồn hoa chỉ phút chốc trôi qua
Khi ta ra đi không mang theo được gì
Qua bao năm chỉ còn nấm mộ vô danh.
Ngày tôi đến tìm em nơi nghĩa trang,
hương Ngọc Lan dâng ngất ngây trên mộ bia khắc tên nàng
Người năm đó ngủ yên không nói cười
có vài cây hoa thắm tươi ai vừa đem đến cho nàng
Ngồi đây mà nhớ thương cánh phượng rơi
Xao xuyến lòng tôi phượng ơi
Đã mấy mùa qua rồi chung lớp chung đôi
Tôi và anh cùng đắp xây mộng mơ
Vết mực nghiên bút giảng
Vùi trong mùi giấy thơm sách đèn miệt mài
Đêm dài trắng đêm gói mộng ngày mai.
Bình minh lên
Cùng bạn tí tách cà phê
Giọt trầm giọt bổng
như khúc nhạc tình
Nhâm nhi điếu thuốc luận đời
Thi ca nhạc họa ngắm dòng người qua
Hoàng hôn buông
Lại cùng bạn với cà phê
Thánh tha thánh thót
ngân nga điệu buồn
Ngẫn ngơ giọng hát não nề
Đêm đông cô lữ
phong trần tha phương
Thời gian trôi
Hững hờ theo giọt cà phê
Lửng lơ khói thuốc mặc đời trầm luân
Uống say hết một kiếp người
Mặn chua đắng ngọt
Đậm hương vị đời
Cà phê vắng
Mỗi ngày bạn với cà phê
Tí ta tí tách vấn vương cung đàn
Đê mê hát khúc tình tang
Cà phê giọt đắng nỗi sầu không tên
Em có về thăm nơi miền đất lạnh
Hoa thơm nồng nàn chất ngất hồn thơ
Chân bước vòng quanh bên hồ nắng nhạt
Xuân hương êm đềm say hồn lữ khách
Đến bên anh này người yêu dấu
Em xích lại gần gần thêm nữa đi
Em hiền ngoan dịu dàng ánh mắt
Ngự trị hồn anh độc chiếm hồn anh.
Ánh trăng nào soi bóng ngoài sân
Ai thờ thẫn mà lệ tràn bờ mi
Người đã đi từ đêm ánh trăng tan
Ai nâng phím đàn mà hiu hắt trong lòng
Mưa vội vã chợt đi chợt đến
Để cho đêm ngơ ngẩn nỗi buồn
Em cũng thế như mưa vội vã
Để cho đêm sâu thẳm hồn tôi
Phượng rơi xao xác lòng tôi đã mấy mùa qua rồi chung lớp chung đôi
Bạn ơi những thời vàng son ấy
Bút dài nghiêng nghiêng mãi để trang sách miệt mài
Thức suốt đêm dài mang nỗi niềm về tương lai.
Thưở yêu em tôi như người đi lạc
Giữa chợ chiều tôi ngơ ngác tìm tôi
Em thì mãi như chim trời cá nước
Chút tình thôi mộc mạc thế cũng thôi