Có người lính già, ngồi ôm mặt khóc
Bóng chiều dần buông, khóc buồn thân phận
Cuộc đời vô lá
Theo gió đong đưa trên cành cây khô
Ôi, người lính già nhiều đêm nằm mơ
Thấy đang quay lại tháng ngày chiến trường
Những ngày đạn bom ám ảnh muôn đời
Sao em không về thăm lại đường làng thôn quê
Bên đường hàng thông vẫn còn reo
Sỏi đá kêu tên hai đứa mình
Từ hôm em giã biệt, lâu rồi em chưa về thăm.
Thu sang trên những cành bàng,
Chỉ còn hai chiếc lá vàng
Đêm qua đã rụng một rồi
Giờ còn một chiếc trên cành mà thôi
Đời không cùng, con nước chia đôi.
Hai nhánh sông trôi về hai phương trời.
Trên nỗi đời, ngày tháng đơn côi.
Câu ca buồn, hát ru tình tôi.
Đường xưa, hoa bướm có đôi.
Mà nay, chia cách lứa đôi.
Ta tìm trong nỗi nhớ
Tình vẫn còn vấn vương
Nằm trong lòng gối đợi
Sâu một vòng nhớ thương.
Em dịu dàng thế ru tôi quên những muộn phiền
Đừng cho tôi hi vọng, mơ ước thì buồn
Năm tháng vẫn lênh đênh
Em cười vời vợi thế
Những bước chân lặng lẽ của tôi
Tà áo trắng trong bên tôi cành khô đau đáu bão bùng.
Lờ lững đôi chim giang hồ bay
Về phía chân trời xa khuất mây
Mờ xa cánh chim vẫn tung bay
Vào nơi mênh mông mây gió chiều nay.
Còn gì để nhớ khi chia ly mà không giã từ
Người về miền đó chôn tin yêu quên ngày tháng cũ
Còn gì để mơ vắng xa em rồi còn gì để nhớ mất em thật rồi
Chỉ còn mùa thu hàng cây đỏ lá.
Bao kỉ niệm của thời gian tâm tư nhiều khoắc khoải
Gió rét se lạnh lòng hỏi lòng ray rức khôn nguôi
Chuyện xa xôi trăng tròn trăng khuyết
Đã bao mùa tình vẫn dỡ dang!
Chiều đã buông tà dương trải ánh vàng
Dòng suối êm, lả lơi tôi với nàng
Ngày ấy xa xôi, còn đâu những chiều vui?
Giờ đứng trông mây một mình tôi lẻ loi