Hỏi trần gian cần chi
Ta sống cho điều gì
Vương hận sầu, ganh ghét
Đời người có dài đâu
Đừng bày thêm điều xấu
Để tim vương đớn đau.
Chuyện đời thôi tùy duyên
Ai đến, đi chẳng màng
Không bận lòng toan tính
Người thì sống thật tâm
Người thì luôn lừa dối
Trần gian bao trái ngang.
Xưa “anh Tử” đã từng qua Đập Đá
Ngắm hàng cau khi nắng mới vừa lên
Nhìn hoa bắp ngắm trăng miền Vỹ Dạ
Để lại cho đời “Thôn Vỹ” trong thơ.
Đời vương lên khóe mắt, cho đôi môi nồng
Tình khép mi ngoan
Lời yêu ai rớt xuống, trên những khô cằn
Sỏi đá kiếp nhân gian
Tình rơi theo nước mắt, vương những âu sầu
Hoen vết dung nhan
Giơ tay đếm hân hoan, nghiêng vai gánh lo toan
Nghe đa đoan mà đứng ngồi.
Buồn theo nước mắt khóc trên vai
Mắt ai thăm thẳm nỗi u hoài
Bờ môi tan tác giấc mơ xưa
Tóc mây buông dài đo nỗi nhớ.
Hỡi em người dấu yêu
Ngày qua trong anh bao thương nhớ dâng đầy
Tình em luôn lắng sâu vào đáy tim anh
Nhẹ nhàng rung phím dương cầm lãng du.
Én lại về, mùa sang hoa nở
Ngắm mai vàng lại nhớ xuân xưa
Một mùa xuân thanh bình nơi thôn dã
Đầy yêu thương chan hòa, bên nhà nhỏ đón xuân sang.
Em có nghe mùa trở gió về
Mùa trở gió về phải không em
Đi bên em lòng nghe xao xuyến
Chiếc môi hôn nồng nàn cháy bỏng
Kỷ niệm xưa giờ xa xôi quá
Có bao giờ em chạm giấc mơ anh.
Mẹ tôi, nắng gió bao ngày
Mưa rơi trên tóc, trên đôi vai gầy
Lữ hành, đi khắp bốn phương
Trăng soi lỗi bước, trên đường mẹ đi.
Duyên kiếp đôi ta, gặp nhau trao chữ tình
Để trả nợ nhau dìu nhau đến dở dang
Người tình tôi ơi, về đâu nếu chúng mình
Vắng nhau trong đời, còn nghĩa lý gì đâu.