Ba mươi trăng nằm dáng mỏi
Nhường đêm trừ tịch gọi mời
Mái gianh chiều vương đọt khói
Mẹ về nấu bánh chưng xanh
Ba mươi nằm im trăng đợi
Thượng tuần thả lưỡi móc câu
Níu ngày đi đâu mà vội
Mẹ về lọn khói vờn quanh
Ba mươi đợi rằm trăng mới
Tháng giêng non nhẽo xuân thì
Nguyên tiêu đường xa vời vợi
Bấc đèn chấp chới đông phong
Ba mươi làm đòng bông lúa
Mẹ về như thủa còn son
Dáng xuân nắng chiều là lụa
Mẹ còn đếm lọn khói bay…
Mỗi năm dúm lại cuối ngày
Hoàng hôn không khói mà cay mắt buồn
Em ra đi, con sông giờ đã cạn.
Con sáo nào lẽ bạn sống bơ vơ.
Đàn tu hú một đêm nào đi tắm.
Bỏ đồng xanh xa lúa mới đương thời.
Giờ đã hiểu rồi tình yêu đắng cay
Còn gắn làm sao mảnh gương vỡ rồi
Tụi mình đâu có ngày mai
Nhọc nhằn một thân lối về
Mình yêu nhau chỉ thêm khổ đau.
Về một ngày vui hoa rộ khắp trời
Ta rong chơi đi chậm vào đêm
Xua nhọc nhằn lạc miền hoang phế.
Đưa em về bên giấc mơ xanh
Khờ dại thế cỏ màu xanh vẫn xanh
Có nỗi buồn lang thang như ngọn gió
Cuối con đường mưa trắng phải không em.
Bạn xích lô, em vé số tôi đàn ca cổ
Ba đứa mình vò võ ven sông
Trời vẫn xanh, mây vẫn trắng, sông Hàn nắng đổ
Cuộc đời kia bên lở bên bồi.
Thoáng đi những ngày vắng xa nhớ đầy
Tình chìm lấp trong nhạt phai
Khẽ tay mỏi mòn vết xưa chỉ còn
Dài từng đêm trong thương nhớ.
Chiều xuống xuống trên dòng sông
Từ lúc vắng em mùa đông
Ngày em đi đã mang theo một dòng sông
Thành phố vắng em mùa đông
Ngồi nơi đây vẫn luôn chờ mong
Chờ mong em lá cây chết theo mùa đông.
Đêm nay sương lạnh, cả vùng trời biên cương
Miên man nỗi buồn giữa vọng gác cô đơn
Tâm tình người lính trẻ, bâng khuân ngồi kể lại
Chạnh lòng nghe xao xuyến, chút kỷ niệm thoáng mơ hồ
Ta cứ đi hoài đi mãi
Ta, vẫn thấy ta một mình
Biển đời bỗng dưng xa lạ
Ta con thuyền một chiếc lênh đênh