Một lần về thăm lại phố cũ
Những người xa cách miền xa xôi
Cõi lòng như nắng chiều chơi vơi
Hoang tàn xơ xác tả tơi
Mây kết không buồn trôi
Mùa thu bao nghìn năm vẫn là
Những vần thơ theo chiếc lá bay
Nhẹ vang tiếng đàn ai thanh thót
Là tiếng tơ lòng gửi gió heo may
Màn đêm buông lơi ai thơ thẩn
Gió lay khe khẽ lạnh cô phòng
Lá rụng ngoài song thềm hoang vắng
Tàn thu vụn vỡ ánh trăng loang
Tôi thương mẹ tôi nắng mưa tần tảo Mẹ nuôi các con
Bao nhiêu năm tuổi trẻ thời bữa đói bữa no lặn lội thân cò
Chăm các con không ngại chi gian khó
Tôi thương mẹ tôi sớm hôm gánh gồng thắp đèn dầu thắp cả tuổi thơ tôi
Dạy con biết yêu quả cà, yêu bát canh rau muống
Giành ăn đầu con cá, tiếc miếng cháy cơm khô
Có những lúc cuộc đời khốn khổ nước mắt cứ chảy ra
Lòng biển hồ thổn thức vẫn hát ru khúc hát nghẹn lời.
Tôi vốn sinh ra ở Quảng Công
quanh năm làm bạn với cánh đồng
Vui cùng chúng bạn thả diều bay cao
Chiều chiều tắm mát dưới dòng sông.
Đà Lạt anh về tìm ngày thơ mộng
Sánh vai em dạo bước dưới chân đồi
Hoàng hôn trôi có bao điều muốn nói
Góc hẹn hò trên lối nhỏ mờ sương
Đôi mắt em đã nhắm lại để yêu anh
Nhưng không thể nhắm chặt hơn để ngăn dòng nước mắt
Em đang phải trải qua những ngày đau khổ nhất
Vì anh đã đánh mất anh trong em
Tìm về trong thao thức
Thời gian tan dần nhạt phai
Dòng đời sao vắng lạnh
Ngồi ôm bao thương nhớ
Bóng dáng em ngày nao.
Lòng đã vắng từ khi xa địa đàng
Hồn đã úa từ khi thu chưa vàng
Ly rượu đầy tràn ngoài chân mây
Khói thuốc bay tưởng như mộng cháy.
Em nhớ anh nên vần thơ em viết
Là thơ tình nhiều tha thiết chờ mong
Biết anh về như đã hẹn chiều Đông
Em vẫn mong…khi chưa tàn nắng Hạ