Đứng trên hè phố chờ qua cơn mưa bất chợt
Nước mưa lạnh ướt như dòng nước mắt qua tim
Lỡ mất người yêu bây giờ biết đâu mà tìm
Ngày nào mới quen trên phố xưa một chiều mưa.
Về thăm ngôi trường cũ, nhớ đám bạn ngày xưa
Đứa tha hương thành phố, đứa quê hương ruộng vườn
Nhớ ôi sao là nhớ, nhớ thầy và nhớ cô
Nhớ môi ai hồng thắm với nụ cười xinh xinh.
Anh gói ưu phiền trả hết cho tôi
Quên bao câu thề tháng ngày nồng môi
Anh đi theo gấm hoa, nhung lụa
Biết rằng đời kẻ thắng người thua
Nhưng xót xa nhìn xuân tàn úa
Yêu thương nào chót lưỡi, đầu môi.
Thức dậy hôm nay em thấy trời xanh
Chắp tay em cám ơn đời mầu nhiệm
Cho em hai mươi bốn giờ tinh khôi
Cho em bầu trời bao la
Mặt trời lên cao rừng cây ý thức
Mặt trời lên cao rừng cây vươn nắng chan hòa
Bảng đen vẫn lặng bên đời
Phấn nghiêng nghiêng nét gởi lời thầy trao
Như đêm vằng vặc ánh sao
Soi đường tỏ lối rọi vào ngàn sau.
Rồi tình em bỗng chia lìa
Bỗng hoen mờ, bỗng phai nhòa
Bỗng thấy xót xa giọt nắng phôi pha.
Trời xanh xanh ngây ngất tình say
Hoa xinh tươi chan hòa nắng mai
Cùng bên anh sánh bước nhịp nhàng
Tình đắm say mộng mơ.
Một mình xuống phố chiều nay mưa bay đìu hiu
Một mình thương nhớ người đi xa vắng quanh hiu
Nhưng sao người còn còn đi đi mãi
Mãi ngóng trông ai
Người về bến nào.
Một ngày xanh mới qua những ưu tư muộn phiền
Một ngày yên vui đắm thắm con tim hồn nhiên
Không gian lướt nhẹ trăng sao sáng ngời
Hòa chung câu hát xóa tan không gian màn đêm.
Năm xưa chàng qua bến Ô Lâu
Tim em nào đâu biết tình yêu
Mắt em còn mãi hình dung ấy
Thuyền lướt trên sông nhẹ như mây.