Chiều xuống tiễn em về nhạt nhòa mưa thành phố buồn hiu hắt phi trường
Giọt nước mắt nào rơi nghẹn ngào câu từ giã chân bước đi ngập ngừng
Ngày nào mình chung lối nay tình cách ngăn rồi
Vùng trời em về đó, có bao người đón chân em
Chớ cúi mặt đi tiếc gì cũng vậy thôi mình đã xa nhau rồi.
Nghe tiếng chuông ngân mà nhớ em nhiều
Nhớ nụ hôn đầu đêm Noel lạnh giá
Nhớ má em hồng trong sương lạnh chiều đông
Nhớ mắt long lanh trong men say tình ái.
Người đưa đò qua sông hay đò kia nương gió xuôi dòng
Nhìn chân trời mênh mông hỏi rằng anh có nhớ em không?
Tựa như Hòn Vọng Phu đem thời xuân che lấp mây mù
Cớ sao quên cố nhân quên lời để em đợi em chờ ngàn khơi.
Ánh nắng rọi lá xuyên cành
Tựa bình minh soi nước long lanh
Không gian sầu lắng đọng
Hoàng hôn lấp lánh bên suối mơ.
Nhớ em chiều Sài Gòn
Một buổi chiều mây tím giăng mau
Nhớ em chiều Sài Gòn
Một buổi chiều có lá me bay
Từng con dốc vắng ai chờ
Từng cơn gió buốt se người
Riêng một đời thương nhớ đậm sâu.
Rơi rơi… rơi rơi… từng cánh tuyết rơi
Rơi rơi… rơi rơi… những bông hoa màu trắng
Ngày đầu mùa đông em đến đây
Tuyết trắng ngoài sân
Ngày ấy ta có nhau đến bên nhau từ đó
Rồi bao nhiêu mùa đông theo nhau mà đi.
Như giọt sương đêm dài phủ kín vai anh
Ôm lòng đêm sao trời quyện áng mây lững lờ
Sau cơn vui tàn đường về anh bước âm thầm
Người đi sẽ xa muôn trùng, đêm từng đêm nỗi niềm hiu hắt.
Hà Nội đón em về, một ngày đông
Gió se lạnh hàng cây trút lá
Em một mình dòng người xa lạ quá
Đâu rồi bàn tay ấm áp ngày nao…?
Từ phương xa, tôi nhớ về quê nhà
Những kỷ niệm một thời ghi dấu mãi
Nhớ nắng sân trường, gốc cây bàng cổ thụ
Thuở học trò vương vấn quá đi thôi.
Anh đang nơi nào mà sao anh chưa về đây
Em đang mong chờ từng giờ anh đâu nào hay
Bên cây mai vàng vẫn thắm đượm tình biết mấy
Bông mai trêu ghẹo ai biểu chờ hoài không thôi.