Tôi vốn sinh ra ở Quảng Công
quanh năm làm bạn với cánh đồng
Vui cùng chúng bạn thả diều bay cao
Chiều chiều tắm mát dưới dòng sông.
Đà Lạt anh về tìm ngày thơ mộng
Sánh vai em dạo bước dưới chân đồi
Hoàng hôn trôi có bao điều muốn nói
Góc hẹn hò trên lối nhỏ mờ sương
Đôi mắt em đã nhắm lại để yêu anh
Nhưng không thể nhắm chặt hơn để ngăn dòng nước mắt
Em đang phải trải qua những ngày đau khổ nhất
Vì anh đã đánh mất anh trong em
Tìm về trong thao thức
Thời gian tan dần nhạt phai
Dòng đời sao vắng lạnh
Ngồi ôm bao thương nhớ
Bóng dáng em ngày nao.
Lòng đã vắng từ khi xa địa đàng
Hồn đã úa từ khi thu chưa vàng
Ly rượu đầy tràn ngoài chân mây
Khói thuốc bay tưởng như mộng cháy.
Em nhớ anh nên vần thơ em viết
Là thơ tình nhiều tha thiết chờ mong
Biết anh về như đã hẹn chiều Đông
Em vẫn mong…khi chưa tàn nắng Hạ
Em là ai mà nhẹ như làn gió ?
Anh yêu em không rượu cũng say mèm…
Gởi niềm mơ…anh từng khắc vào đêm
Mình cùng nhau dệt vần thơ em nhé…
Em lại về với biển Hạ biếc xanh
Vạt nắng chiều long lanh thêm con sóng
Biển vắng anh chỉ mình em lạc lõng
Em đi tìm dấu chân cát… Hạ xưa
Mình xa nhau bao lâu rồi em nhỉ?
Kỷ niệm trong anh chưa lần bôi xóa
Dù cố tìm quên qua khói thuốc nhạt nhòa
Anh tiếc hoài ngày dìu nhau quá vội
Mượn trò chơi thuở nhỏ, thả khát vọng lên trời
Buộc sợi dây nối đất, cánh diều cứ chơi vơi
Cơn gió nào lã lơi chao nghiêng con diều nhỏ
Ô hay, trời nổi gió. Dây đứt diều ta rơi…