Hàng mưa thấm rơi rã rích bên trời
Mình cô đơn mãi nỗi nhớ chưa vơi
Đây con phố im lìm… từng giọt buồn bên song
Đồi chiều lên… Mây về còn ngập ngừng
Đường dốc quanh… Sương khói vẫn mông lung
Làn tóc theo cỏ hồng vờn bay chập chờn
Mưa giăng mắt sâu dỗi hờn bên đồi hoang cô đơn
Nếu vô tình ta gặp lại nhau
Có còn vui như quen ngày nào
Nếu bây giờ trở lại lúc yêu
Hỏi người xưa còn muốn thương tôi
Còn muốn đắm say như phút giây ban đầu
Mình đã từng vun đắp cho nhau.
Đông chợt nghe gió về gọi tình
Mùa đông gọi tên người yêu buốt giá một mình
Chỉ có anh trái tim lặng thầm
Đắng cay uống say rượu cạn
Cô đơn chất ngất thương yêu.
Tết đến muôn nhà khắp nơi tưng bừng
Muôn hoa khoe sắc e ấp nụ tầm xuân
Xuân sang tết đến mang niềm vui ước mơ
Như chim tung cánh bay khắp bầu trời xanh.
Mai em về lại phố mùa đông
Nhặt chút hương xưa vẫn vương hoài
Nhặt mấy mươi năm tình lận đận
Nhặt chút hoa lòng với nhớ mong.
Anh mời em về xuôi cánh đồng bạt ngàn mênh mông
Phù sa thơm ngát chín con sông uốn quanh lượn vòng
Nghĩa tình quê hương sao vấn vương, chất người miền Tây luôn ngất ngây
Bông lúa vàng, chan chứa đầy tình người nơi đây.
Ai cho tôi bao lời yêu ước hẹn
Ai ru tôi giấc mộng đêm vợ chồng
Ai cho tôi giây phút say hương nồng
Nghe ấm êm cõi lòng giữa tình yêu mênh mông.
Tháng chín
Mẹ sinh em trong những cơn mưa cuối cùng
Sót lại của mùa thu
Cho tóc em mềm như sợi mưa con gái.
Em sẽ nhớ anh nhiều hơn hôm qua
Và cả tháng năm xưa gom lại
Mộng mi ái ân đêm dài nhung nhớ
Cứ chập chờn trong giấc ngủ chẳng yên.