Đánh kẻ chạy đi, đâu ai đánh người chạy lại
Dù đúng hay sai, kiếp người ai cũng như ai
Tự hỏi lòng ta, trăm năm cười khóc
Đời ai chưa từng một lần mắc sai lầm đâu
Trở lại vườn xưa một buổi chiều
Tìm dấu hài em thuở đang yêu
Rong rêu che kín con đường cũ
Bóng chiếc mình em cứ liêu xiêu
Khi bên nhau cát có nói gì đâu
Chỉ để lại dấu chân phai ngực biển
Khi xa nhau mỗi hạt là nỗi nhớ
Chẳng biết ngày mai, trôi dạt bờ bến nao
Tôi đã làm được gì cho đất mẹ sinh ra tôi
Tôi đã làm được gì khi cuộc đời còn nổi trôi
Tha hương lang thang rong ruổi trên xứ người
Nhớ về đất mẹ, có đêm nằm thao thức không nguôi.
Mùa xuân rồi cất nắng nghe em
Để sương khuya sưởi chút êm đềm
Ngày lạnh lẽo vợ chồng mỗi ngả
Nợ cuộc đời trang trải càng thêm.
Heo may buồn chờ ai rồi cũng mỏi
Hong khô màu, tóc ướt nhạt bờ vai
Em ra đi, đau thương còn ở lại
Thức cùng anh, đong đếm tháng năm dài.
Nhịp đàn chơi vơi đêm xuống mau
Nhịp nhàng du dương tiếng ca tràn dâng theo bước chân
Dịu dàng men say tóc tơ mềm bay em đến đây
Ánh sáng pha lê lung linh muôn mầu tình dâng sóng.
Đêm lạnh rơi cho hồn sầu chơi vơi
Trời chín sao cho mộng thấy lạc loài
Em xa vắng không quen người hoài mong
Tự ngàn xưa đã chĩu những tình vương.
Bậu tìm đến tôi có phải chăng bậu còn thương tôi
Bậu tìm đến tôi có phải chăng bậu buồn ai không
Mà sao bậu đến cơn gió nào khiến bậu tìm tôi
Bậu hỏi ai chưa để người sẽ buồn trách tôi.
Cuối cùng người cũng ra đi
Mang theo ước mộng xuân thì
Cuối chiều tình vẫn rong rêu
Quanh ta khung trời quạnh hiu
Lá vàng từng chiếc bay xa
Mang theo ước mộng tình ta
Cuối cùng người cũng xa ta
Lá vàng từng chiếc bay xa.