Đi qua dòng sông lặng lẽ
Thấy đời ngả bóng phù vân
Ai chiếu vầng trăng đầu ngõ
Dương trần phố vắng đường khuya.
Mùa thu trôi lặng lẽ, hàng cây khô tàn úa
Gió khóc than nỉ non, con tim đau như xé lòng
Hồn tôi sa vào ai, thân rã rời tê tái
Quạnh hiu đớn đau lẻ loi.
Chiều chia phôi nhìn gió ngang trời
Chiều bâng khuâng nhìn nắng phai màu
Đời cô liêu một bóng đơn côi
Đời hoang vu buồn lên màu mắt.
Cõi… xa mờ! Một đời riêng mang hình bóng
Bước… âm thầm! Đường khuya cô đơn lẻ loi
Vết… lăn trầm! Giọt sầu khôn nguôi niềm nhớ
Hắt… hiu buồn! Xót xa dòng lệ chảy tuôn.
Con phố dài chiều về ngập lá me bay
Tiếng hát còn đây mà em đã xa thành phố này
Dòng đời trôi qua kỷ niệm là nỗi nhớ riêng ta
Nhớ nụ cười giọng hát bay xa
Năm tháng dài vẫn không phai nhoà
Ngày nào chung bước trên đường phố xưa
Ngày nào riêng bóng ngậm ngùi tiễn đưa
Vạt nắng buồn rơi trong chiều nhạt màu
Ngọn gió quạnh hiu buồn rơi cuối ngày
Lối vắng trong chiều nghe hồn tịch liêu.
Hà Nội phố chiều phương ấy
Liễu xanh xõa tóc Hồ Gươm
Mùa này rét thời vẫn vậy
Nghe chừng thèm một nụ hôn.
Cảm ơn hạt nắng bên thềm
Tỏa lan hơi ấm ru mềm tháng năm
Cảm ơn hoa nở môi trầm
Thơm hương hoang dã, nguyệt cầm đêm Thu.
Chúa ơi! Tình con chưa được như thơ
Bao niềm hy vọng, con xin Đức Chúa Trời
Chúa xuống trần gian để cứu chuộc
Cho mọi người được bình an.
Tuổi thơ, ơi tuổi thơ hai đứa chung trường
Bên nhau đến lớp chung đường
Qua rồi thơ ngây ngày ấy qua rồi
Mù u em thích hoa rơi
Gió đưa bông vàng nối lời mặn mà yêu thương.