Chẳng đợi chờ Xuân vẫn đến
Cứ sau mười hai tháng liền
Đò dập dìu về trên bến
Lá hoa chen đầy khoang thuyền
Đà Lạt ngày nào giờ đây đã xa
Từ ngày biệt ly thời gian chóng qua
Để lại hàng thông giờ trông thiết tha
Đồi núi xanh xanh màu lá
Con suối reo bên rừng hoa
Chiều buồn, ngồi nhìn hạt mưa rơi
Nghe lòng khơi lại người tình đi xa
Tình ta đi ngược lối ngày xưa
Bao năm tình em, thắm thiết cuộc tình.
Chiều thu mưa rơi, ướt đôi má hồng
Cho lòng em thương nhớ vạn tình thơ
Thương anh, em nhớ về kỷ niệm
Nghe hồn thoảng lại chút hương xưa.
Người về, cho ta biết trăm năm
Tình về, cho ta biết ăn năn
Dòng đời, theo con nước bơ vơ
Ta ngác ngơ mang mơ ước đi về
Con sóng đời khổ đau bên bờ cũ
Ta trắng tay rao bán một câu thề
Sao mà lâu quá, anh đi anh chưa về
Trăng trên trời bao mùa rồi trầm tư
Gió mùa thu, lá vàng rơi thêm nhiều
Người không về, cỏ cây hoá kiếp bao đời.
Đứng trên hè phố chờ qua cơn mưa bất chợt
Nước mưa lạnh ướt như dòng nước mắt qua tim
Lỡ mất người yêu bây giờ biết đâu mà tìm
Ngày nào mới quen trên phố xưa một chiều mưa.
Về thăm ngôi trường cũ, nhớ đám bạn ngày xưa
Đứa tha hương thành phố, đứa quê hương ruộng vườn
Nhớ ôi sao là nhớ, nhớ thầy và nhớ cô
Nhớ môi ai hồng thắm với nụ cười xinh xinh.
Anh gói ưu phiền trả hết cho tôi
Quên bao câu thề tháng ngày nồng môi
Anh đi theo gấm hoa, nhung lụa
Biết rằng đời kẻ thắng người thua
Nhưng xót xa nhìn xuân tàn úa
Yêu thương nào chót lưỡi, đầu môi.
Thức dậy hôm nay em thấy trời xanh
Chắp tay em cám ơn đời mầu nhiệm
Cho em hai mươi bốn giờ tinh khôi
Cho em bầu trời bao la
Mặt trời lên cao rừng cây ý thức
Mặt trời lên cao rừng cây vươn nắng chan hòa