Có còn thời gian không ơi anh
Tiếng than dài vọng suốt thâu canh
Hết thật rồi thời xưa xuân xanh
Hạt lệ buồn đọng má long lanh
Khi yêu ai ngở tình dang dở, vương sầu trong nỗi nhớ
Rồi ngày mai xa nhau em bước theo xác pháo hồng còn gì nữa mà mong
Giờ đây ở bên chồng người ơi có nhớ không mà sao anh quá chạnh lòng
Bên dòng sông chiếc bóng khổ đau người ở lại
Cho mùa đông tê tái ngày tháng bâng khuâng nhớ hoài.
Tôi ở miền xa những đêm đêm miệt mài
Công danh sự nghiệp không hề nghĩ tương lai
Đời trai sương gió, nằm đây mai đó
Biết được đâu ngày về.
Màu nắng về đan tuổi mộng
Màu nắng về hong gió chiều
Đời lạnh lùng tím cô liêu
Đời muộn phiền chóng phôi pha
Tình thương đau không hề xóa.
Xôn xao dưới nắng đầu xuân
Mai vàng hé nụ nàng xuân đón chào
Bên hiên gió thổi chan hòa
Đàn chim ríu rít ca vang dạt dào.
Xuân xề một mùa xuân
Mùa xuân vui đón chào
Nhánh hoa đào tươi thắm
Chào đón mừng xuân tươi.
Chiều từng chiều trên lối em về anh thường đứng chờ
Đợi nhiều giờ đôi chân bước tới rồi lại bước lui
Vậy mà nàng sao nỡ thấy anh nhưng lại ngó lơ
Để anh buồn ngẩn ngơ đứng nhìn người dần khuất lối.
Nghe hồn mãi bên trời
Tình yêu xưa vẫn đợi
Đời hoa mau chóng tàn
Nỗi như trong em đậm sâu
Chiều một mình nghe thương nhớ
Tiếng ve sầu, buồn vang đường vắng, trưa hè
Cánh hoa Dầu, ngập bay lối đi hàng cây
Đắng, vị ngọt cà phê khói thuốc bên đường
Lá me xanh bay trên tóc rối vai gầy
Chẳng thà cứ như vậy đi
Để anh chẳng phải hỏi lòng
Tình yêu này đúng hay sai