Bảng đen vẫn lặng bên đời
Phấn nghiêng nghiêng nét gởi lời thầy trao
Như đêm vằng vặc ánh sao
Soi đường tỏ lối rọi vào ngàn sau.
Rồi tình em bỗng chia lìa
Bỗng hoen mờ, bỗng phai nhòa
Bỗng thấy xót xa giọt nắng phôi pha.
Trời xanh xanh ngây ngất tình say
Hoa xinh tươi chan hòa nắng mai
Cùng bên anh sánh bước nhịp nhàng
Tình đắm say mộng mơ.
Một mình xuống phố chiều nay mưa bay đìu hiu
Một mình thương nhớ người đi xa vắng quanh hiu
Nhưng sao người còn còn đi đi mãi
Mãi ngóng trông ai
Người về bến nào.
Một ngày xanh mới qua những ưu tư muộn phiền
Một ngày yên vui đắm thắm con tim hồn nhiên
Không gian lướt nhẹ trăng sao sáng ngời
Hòa chung câu hát xóa tan không gian màn đêm.
Năm xưa chàng qua bến Ô Lâu
Tim em nào đâu biết tình yêu
Mắt em còn mãi hình dung ấy
Thuyền lướt trên sông nhẹ như mây.
Chiều xuống tiễn em về nhạt nhòa mưa thành phố buồn hiu hắt phi trường
Giọt nước mắt nào rơi nghẹn ngào câu từ giã chân bước đi ngập ngừng
Ngày nào mình chung lối nay tình cách ngăn rồi
Vùng trời em về đó, có bao người đón chân em
Chớ cúi mặt đi tiếc gì cũng vậy thôi mình đã xa nhau rồi.
Nghe tiếng chuông ngân mà nhớ em nhiều
Nhớ nụ hôn đầu đêm Noel lạnh giá
Nhớ má em hồng trong sương lạnh chiều đông
Nhớ mắt long lanh trong men say tình ái.
Người đưa đò qua sông hay đò kia nương gió xuôi dòng
Nhìn chân trời mênh mông hỏi rằng anh có nhớ em không?
Tựa như Hòn Vọng Phu đem thời xuân che lấp mây mù
Cớ sao quên cố nhân quên lời để em đợi em chờ ngàn khơi.
Ánh nắng rọi lá xuyên cành
Tựa bình minh soi nước long lanh
Không gian sầu lắng đọng
Hoàng hôn lấp lánh bên suối mơ.