Nhớ em chiều Sài Gòn
Một buổi chiều mây tím giăng mau
Nhớ em chiều Sài Gòn
Một buổi chiều có lá me bay
Từng con dốc vắng ai chờ
Từng cơn gió buốt se người
Riêng một đời thương nhớ đậm sâu.
Rơi rơi… rơi rơi… từng cánh tuyết rơi
Rơi rơi… rơi rơi… những bông hoa màu trắng
Ngày đầu mùa đông em đến đây
Tuyết trắng ngoài sân
Ngày ấy ta có nhau đến bên nhau từ đó
Rồi bao nhiêu mùa đông theo nhau mà đi.
Như giọt sương đêm dài phủ kín vai anh
Ôm lòng đêm sao trời quyện áng mây lững lờ
Sau cơn vui tàn đường về anh bước âm thầm
Người đi sẽ xa muôn trùng, đêm từng đêm nỗi niềm hiu hắt.
Hà Nội đón em về, một ngày đông
Gió se lạnh hàng cây trút lá
Em một mình dòng người xa lạ quá
Đâu rồi bàn tay ấm áp ngày nao…?
Từ phương xa, tôi nhớ về quê nhà
Những kỷ niệm một thời ghi dấu mãi
Nhớ nắng sân trường, gốc cây bàng cổ thụ
Thuở học trò vương vấn quá đi thôi.
Anh đang nơi nào mà sao anh chưa về đây
Em đang mong chờ từng giờ anh đâu nào hay
Bên cây mai vàng vẫn thắm đượm tình biết mấy
Bông mai trêu ghẹo ai biểu chờ hoài không thôi.
Hàng mưa thấm rơi rã rích bên trời
Mình cô đơn mãi nỗi nhớ chưa vơi
Đây con phố im lìm… từng giọt buồn bên song
Đồi chiều lên… Mây về còn ngập ngừng
Đường dốc quanh… Sương khói vẫn mông lung
Làn tóc theo cỏ hồng vờn bay chập chờn
Mưa giăng mắt sâu dỗi hờn bên đồi hoang cô đơn
Nếu vô tình ta gặp lại nhau
Có còn vui như quen ngày nào
Nếu bây giờ trở lại lúc yêu
Hỏi người xưa còn muốn thương tôi
Còn muốn đắm say như phút giây ban đầu
Mình đã từng vun đắp cho nhau.
Đông chợt nghe gió về gọi tình
Mùa đông gọi tên người yêu buốt giá một mình
Chỉ có anh trái tim lặng thầm
Đắng cay uống say rượu cạn
Cô đơn chất ngất thương yêu.