Tết đến muôn nhà khắp nơi tưng bừng
Muôn hoa khoe sắc e ấp nụ tầm xuân
Xuân sang tết đến mang niềm vui ước mơ
Như chim tung cánh bay khắp bầu trời xanh.
Mai em về lại phố mùa đông
Nhặt chút hương xưa vẫn vương hoài
Nhặt mấy mươi năm tình lận đận
Nhặt chút hoa lòng với nhớ mong.
Anh mời em về xuôi cánh đồng bạt ngàn mênh mông
Phù sa thơm ngát chín con sông uốn quanh lượn vòng
Nghĩa tình quê hương sao vấn vương, chất người miền Tây luôn ngất ngây
Bông lúa vàng, chan chứa đầy tình người nơi đây.
Ai cho tôi bao lời yêu ước hẹn
Ai ru tôi giấc mộng đêm vợ chồng
Ai cho tôi giây phút say hương nồng
Nghe ấm êm cõi lòng giữa tình yêu mênh mông.
Tháng chín
Mẹ sinh em trong những cơn mưa cuối cùng
Sót lại của mùa thu
Cho tóc em mềm như sợi mưa con gái.
Em sẽ nhớ anh nhiều hơn hôm qua
Và cả tháng năm xưa gom lại
Mộng mi ái ân đêm dài nhung nhớ
Cứ chập chờn trong giấc ngủ chẳng yên.
Đi qua dòng sông lặng lẽ
Thấy đời ngả bóng phù vân
Ai chiếu vầng trăng đầu ngõ
Dương trần phố vắng đường khuya.
Mùa thu trôi lặng lẽ, hàng cây khô tàn úa
Gió khóc than nỉ non, con tim đau như xé lòng
Hồn tôi sa vào ai, thân rã rời tê tái
Quạnh hiu đớn đau lẻ loi.
Chiều chia phôi nhìn gió ngang trời
Chiều bâng khuâng nhìn nắng phai màu
Đời cô liêu một bóng đơn côi
Đời hoang vu buồn lên màu mắt.
Cõi… xa mờ! Một đời riêng mang hình bóng
Bước… âm thầm! Đường khuya cô đơn lẻ loi
Vết… lăn trầm! Giọt sầu khôn nguôi niềm nhớ
Hắt… hiu buồn! Xót xa dòng lệ chảy tuôn.