Mười năm áo lính đất cao nguyên
Chiến trường gian lao khói lửa ngăn bước thù
Chiều tím mây mù dã quỳ vàng pha áo lính.
Trời thấp đầy sương với núi đồi chập chùng
Người hỡi về đây với tiếng lòng tơ vương
Em nghe không thông gió ru lời ca
Mi mo sa còn khoe sắc chiều tà
Ai treo vành trăng khuyết, ,chơ vơ lên song cửa
Ai ru từng cơn gió hiu hiu về mành thưa
Ai giăng màn sương giá đêm đêm đọng gối chiếc
Ai xô thuyền xa bờ trên sông trôi dật dờ
Tôi vẫn tìm em trong từng giấc mơ
Gọi tên em mỗi khi đông lạnh đến
Ngày đó nếu chúng ta đừng vội vàng buông lời chia tay
Thì đông sang, đâu cần lửa ấm và chúng mình đã tốt hơn.
Mấy mươi năm con làm thân viễn xứ
Những nẻo đường chân bươn chải ngược xuôi
Chỉ gặp mẹ lâu lâu qua điện thoại
Con cũng vui khi thấy mẹ vẫn cười.
Sẽ chẳng còn lại gì ngoài tình yêu héo khô, khi anh bỏ ra đi
Sẽ chẳng còn lại gì, ngoài cơn đau vật vã
Trong âm thầm làm buốt giá tim côi.
No el năm trước con một mình
Một mình đi lễ cầu xin
Xin cho thế gian an bình
Và cho con có được một mối tình
1 Sớm mai mù sương
Viết cho người thương
Hỏi ngày như thế
Có chi buồn hơn?
Quy Nhơn phố mùa đông.
Chiều buồn Em lang thang ngõ vắng
Tìm hơi ấm tìm anh
Đông khẽ về buông lạnh bờ vai.
Quy Nhơn tím biếc hoàng hôn
Tháng năm trôi dẫu xa cách muôn trùng.
Con sóng vỗ miên man nỗi nhớ
Phố ngày xưa, đậm sâu, một bóng hình
Quy Nhơn ơi! Ngày xanh đã xa
Lối xừa ấy phủ mờ rêu phong
Anh ở đâu, Anh ở đâu?
Cho tim em vơi bớt u sầu
Sài Gòn ơi… Sài Gòn thấy tôi không?
Giữa bộn bề phố xá long đong
Bỏng cơn nắng Phồng cơn mưa
Tôi đứng đây Bên lề cổ tích
Bên ngoài những mùa thương
Tôi lén nhìn thành phố
Bằng võng mạc thắp rát mộng cơ hồ
Tôi trở về… Chân ngựơc dòng cổ tích nguy nga
Đôi vai tàn đã rúng già khắc khoải
Đôi vai gánh những giấc mơ huyền thoại
Trĩu một Mùa Đông
Nửa ánh nhìn tối rỗng mù thô
Nửa ánh nhìn chấp đầy bỡ ngỡ
Sài Gòn đã không nhớ
Sài Gòn không nhận ra tôi