Lần đầu bên nhau ánh mắt đã mang niềm đau
Nụ cười yêu thương ta biết sẽ không dài lâu
Định mệnh cho ta ái ân chỉ là đắng cay
Phút vui ngậm ngùi rồi mai cách xa
Anh nhắc tên Bến Nhớ để làm chi
Trong khắc khoải ngút ngàn biệt li
Thuyền xa khơi mang theo nhiều thê thiết
Đã bao mùa rồi cũng mãi xa xăm.
Ghé về quê em sông Hậu
Con đường trải nắng ban trưa
Chợt nhớ trước giàn bông bí
Có còn em mắc võng đưa
Tôi đi ngày tắt nắng
Lá buồn chết trên cây
Lối xưa dài thăm thẳm
Kỷ niệm buồn như mây
Yêu em từ mùa lộng gió heo may
Từ mùa lạnh giá đôi tay
Từ ngày chất ngất cơn say
Yêu em từ mùa đông mới qua đây
Từ mùa nghe gió ru cây
Từ ngày nghe trăng ru mây
Thao thức đêm từng đêm, nghe từng làn gió đi qua thềm
Nghe tiếng mưa triền miên, tâm hồn chìm đắm trong ưu phiền
Bao xót xa niềm riêng, bao đắng cay tình yêu
Nhớ nhung sầu đớn đau ngậm ngùi, ngập tràn tim niềm nhung nhớ
Mưa vẫn mưa rơi trên đường phố chiều hiu hắt tiêu điều
Mưa ướt đôi vai, tóc mềm mong manh sợi dài sợi vắn
Mình em nhỏ bé cất bước lang thang trên con đường làng
Rồi buồn lặng lẽ, mắt ướt trông vời về nơi xa vắng
Cánh chim sau ngàn và mùa lá rơi cũng xa dần
Bóng in bên lề, từng cơn gió se lạnh góc phố
Một lần người ra phố quen, gió lên cho vùng tóc rối
Báo tin mùa sang, lá nghiêng lả theo hai bờ vai.
Đôi mươi tuổi đời, giã từ quê hương lên đường theo tiếng gọi
Ra đi là dâng hiến thân mình và tất cả thanh xuân
Giang sơn khói lửa tơi bời, mình đành bên nhau, mà vui mối duyên sao.
Kể em nghe thuở vừa biết đam mê
Anh đã đến miền thùy dương gió cát
Bản thân anh một chàng trai lang bạc
Tâm hồn đã chợt mềm khi môi chạm môi.