Nhiều năm cứ bon chen nhưng đời chưa cho ta ung dung thảnh thơi
Dòng lợi danh cố gắng bơi chưa xuôi dòng vì vậy mà thời chưa tới
Cuộc đời ta đã trải qua bao người khen cũng qua bao nhiêu kẻ khinh
Thật là thân khi ta sa cơ bỗng chốc trở mặt giật mình.
Đưa em về đường xưa ngày ấy
Đưa em về chiều tắt bóng hoàng hôn
Đưa em về đường xưa ướt mưa
Đôi bàn tay ngập ngừng đan siết ngón tay.
Làm người bạc tình có gì vui không em
Đắm đuối bên nhau xây giấc mộng tình thương đau
Yêu trên đầu môi dìu nhau trong khổ đau
Người ta sao đành, bỏ nghĩa quên thề xưa
Rồi chán chê tình tôi.
Em giấu anh vào trong giấc chiêm bao
Bãng lãng ngàn xưa cho đến ngàn sau
Ngàn xưa e ấp ngàn sau thương nhớ
Rồi một ngày trời cho ta yêu nhau.
Em gói mùa xuân trong mắt mơ
Gởi hồn theo gió những vần thơ
Ươm trái tim nồng trao xuân tới
Thương bóng tịch liêu mãi cuối trời.
Tình nhân ơi hỡi tình nhân
Kiếp này không nợ nên thân không cùng
Thôi thì thôi nhé riêng mùng
Ta xin hẹn lại mộng chung sau này.
Đã lâu rồi ta mới quay trở lại
Nơi phố xưa nay đã khác đi nhiều
Người thương ấy cũng chẳng còn đây nữa
Ta hỏi mình còn thương nhớ bao nhiêu.
Con đến những vùng xa
tuyết trắng bao la khác quê nhà của mẹ
Con đến những thành phố nhà cao
không có tiếng rao như mỗi sáng quê nhà
Quây quần về đây một Bến Xuân
Những trái tim đắm say yêu nhạc.
Sông Trà, núi Ấn quê hương Quảng Ngãi
Ngôi nhà chung, bến Xuân yêu thương
Gửi mùa Xuân đến lũ én bay nhanh
Trong màu xanh khung trời bỏ ngỏ
Trong vườn Xuân bướm hoa hẹn hờ, ngày hoa bướm ươm tơ