Những ân tình cũ vẫn chưa nhạt phai
Những con đường cũ, phố xưa còn đây
Những đêm tình bỗng cháy đã sớm tan theo
Đường đời muôn lối, ước muốn xa xôi
Heo may sương lạnh chiều cuối đông
Tương tư khúc hát em chờ anh
Người hẹn cùng tôi ngắm sương đêm trăng rằm
Người hẹn cùng tôi đón sao rơi với trời.
Em đến chơi mắt môi cười rạng rở
Nắng chiều phai xào xạc đóa tường vi
Chút ngọc lan thẹn thùng trao cho gió
Trói đời tôi nặng nợ kẻ tình si
Chiều ơi sao mưa cứ rơi
Bầy chim co ro mái hiên
Hàng cây rét buốt tơi bời
Đường xưa bước nào quên lối
Có lần tôi mơ thấy
Bạn bè xưa cùng lớp
Có đứa hay buồn vu vơ
Có đứa thầm viết bài thơ
Có đứa len lén trao nhau cánh phượng
Có người mải mê
Đèn sách khuya ôn bài thi.
Có nhiều đêm ta bỗng nhớ quê nhà
Nhớ con đò, nhớ dòng sông, nhớ nón lá nghiêng che
Nhớ hàng me, vi vu gió gọi những trưa hè
Nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ các em thơ
Nhớ mái trường một thuở mộng mơ, hồn nhiên yêu dấu.
Theo mây quàng xuống phố
Làn môi kết sương tịch lặng
Bước chân chùng miền vắng
Mê hoang dịu đắm hồn hoa.
Thuở ấy tôi thường hay ngắm mưa
Cali giờ có thêm mùa nhớ
Từ khi có em đến Cali
Em đi để lại một mùa thương nhớ.
Miền Tây Đô mùa chiêm lúa đơm bông
Dạt đâu đây mạ non nắng xanh dờn
Đàn trâu đi cầu tre bóng xiên ráng chiều
Gió đưa tàu dừa tóc mai gợn bay nét ngài.
Có bước chân người về, người về nghe những tàn phai
Có bước chân người về, tìm lại dư hương ngày cũ
Có bước chân người về, người về trên đỉnh yêu đương.