Ngày lạnh lùng trôi mờ khuất bên chân trời
Lòng buồn chơi vơi làm nhớ thương tơi bời
Tìm về nơi đâu người xa từ muôn kiếp
Hình bóng chưa nhạt nhòa ngồi với đêm nguyệt tận
Lệ nầy khóc riêng tình tôi
Từ nay xa em rồi, người yêu thuở ban đầu
Đâu còn những ngày mình chung bước cùng nhau
Tình đầu ta trao biết bao nhiêu kỷ niệm
Khúc ca dao hôm nào, cũng tan vào hư vô.
Nhìn nhửng chiếc la bay bay, sao nghe lòng buồn xót xa
Nhặt chiếc lá úa khẽ rơi nghe như hồn chợt chơi vơi
Làn gió cuốn chiếc lá bay, hỏi lòng mình có bang Khuâng
Nhìn lá nay xa lìa cành, nghĩ đờI ngườI sao quá mong manh
Đêm quạnh hiu một bóng,
chờ ai ngoài song, nghe thương nhớ vô bờ.
Nhìn thời gian qua hững hờ,
chờ nhau đã mấy thu, lá xanh nay vàng úa
Từng hạt mưa, rớt cuối mùa đông, mưa triền miên
Dòng sông Hương tái tê chậm trôi, quên thời gian
Ngày qua nhanh, hoàng hôn buông xuống, mờ dần
Huế buồn đêm, vời vợi, lạnh đất miền Trung
Tình ta ngang trái kiếp cô đơn đi vào tối
Tình ta mong manh tàn úa thu phai
Vừa vào yêu đã biết chua cay
Vừa vào yêu hoang hoải bao sầu đau
Kiếm tìm màu hồng nhạt phai
Mãi xa mờ.
Hè vừa hết, sắc thu bước qua thềm
Vào trường mới, với lo lắng bao điều
Mười lăm tuổi có ai biết chi nhiều
Thầy cô mới, với bạn mới quanh mình
Lòng mong sao có thầy, cô, bạn cũ
Cây hoàng điệp trước nhà em mỗi tối
Xác hoa vàng rụng xuống kín chân tôi
Không hò hẹn sao tôi còn mãi đợi
Đứng lơ ngơ, lóng ngóng dưới hiên đời.
Mùa xuân chợt nhiên về
Khi Sài Gòn yên giấc đêm
Hương hoa ngọc lan tràn lấp đêm dài
Mùa xuân chợt nhiên về
Khi anh từ đâu đến em
Cánh hoa tường vi
Thơm ngát hương xưa.
Mùa phương xưa tôi tiễn đưa một người em gái nhỏ
Rồi phương qua tôi thiết tha đón người em trở lại
Phượng đành xui chi cho đôi đứa chia ly đôi người đôi ngả
Đường xưa lối này người em chốn đây bỏ đi mất rồi còn một mình đơn côi.