Mùa đông qua xuân nay lại về
Đào anh bỏ công trồng năm ngoái
Năm nay người ấy có mua không
Năm trước em hỏi đào anh bán không?
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
Tôi với người hồ như biển Đông
Có mưa tôi cũ về ngang đó
Tự buổi thiên đàng chưa lập xong.
Lòng anh từ dạo đó
Con sông nghiêng trăng gầy
Tình đi lòng tiếc nhớ
Người xa vời tầm tay.
Nếu cho anh một lần anh chọn lại
Vẫn yêu em dù anh phải ra sao
Anh vẫn yêu em dù mai sau thế nào
Anh chấp nhận chỉ em là hạnh phúc.
Anh chợt nhớ sân trường hoa phượng nở
Nhớ thuở ban đầu tình mình chớm nở
Anh mỉm cười nhìn em mắc cỡ
Buổi tan trường anh lặng lẽ
Anh vội vàng bước bước theo sau.
Một nụ hôn em bén hơi rồi
Là tình gửi trao qua miền trăng gió
Sông Lam trăng mờ trăng tỏ bên lở bên bồi
Một nụ hôn cho thuyền chòng chành
Đẩy trăng đi.
Lần đầu bên nhau ánh mắt đã mang niềm đau
Nụ cười yêu thương ta biết sẽ không dài lâu
Định mệnh cho ta ái ân chỉ là đắng cay
Phút vui ngậm ngùi rồi mai cách xa
Anh nhắc tên Bến Nhớ để làm chi
Trong khắc khoải ngút ngàn biệt li
Thuyền xa khơi mang theo nhiều thê thiết
Đã bao mùa rồi cũng mãi xa xăm.
Ghé về quê em sông Hậu
Con đường trải nắng ban trưa
Chợt nhớ trước giàn bông bí
Có còn em mắc võng đưa
Tôi đi ngày tắt nắng
Lá buồn chết trên cây
Lối xưa dài thăm thẳm
Kỷ niệm buồn như mây